Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 290: Bà chủ mua mua mua (1)

- Đi nào, đến giờ giao hàng rồi, chúng ta cũng ra ngoài xem thử.
Giang Cần từ cổng chính căn cứ khởi nghiệp trở về, vẫy tay với văn phòng, mọi người 208 lập tức mặc áo khoác vào, che dù và đi tới đường học viện.
Tận mắt chứng kiến nhân viên giao hàng đầu đội mũ vàng tiến vào trường học, đây là lãng mạn chỉ thuộc về 208 bọn họ.
Mắt thấy mọi người lục tục đi ra ngoài, Tào Hinh Nguyệt, Hồng Nhan và Đường Lâm cũng không nhịn được mà đi theo, theo sát đám người giẫm lên mặt tuyết xốp, một đường hướng bắc.
Lúc này tuyết rơi đã nhỏ đi nhiều, ngọn cây đầu cành, mặt đường nóc nhà, tất cả đều là một mảnh màu trắng bạc, trên con đường nhỏ trong rừng còn có một chuỗi dấu chân hoa mai nhợt nhạt.
Gió lạnh thổi tới, nhưng không cách nào hạ thấp sự hưng phấn của mọi người.
- Mọi người mau nhìn, bên kia có rất nhiều người.
Lúc đi qua khu ký túc xá, Văn Cẩm Thụy bỗng nhiên giơ tay lên, chỉ về phía ký túc xá nữ của Viện Y học.
Trước cửa tòa nhà quả thật tụ tập rất nhiều người, ai nấy đều đang cầm điện thoại chờ.
Dù sao cũng là lần đầu tiên đặt hàng trên mạng, có người lo lắng bị lừa gạt, có người tràn ngập tò mò, còn có một nhóm tham gia náo nhiệt, lúc này tất cả đều chen chúc chờ ở cửa.
Lô Tuyết Mai lúc này đã điều chỉnh xong tham số máy ảnh, đem ống kính nhắm ngay phương hướng cổng trường học, chờ đợi thời khắc cần ấn nút chụp kia.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay tại thời điểm mọi người lo lắng vì chờ đợi, bỗng nhiên, một vệt màu vàng sáng xuất hiện ở cổng trường, sau đó là hai vệt, ba vệt...
Cuối cùng, hơn hai mươi nhân viên giao hàng cưỡi xe ba bánh lắc lư đập vào mắt.
Cảnh tượng này giống như là một đường màu vàng động lòng người trong ngày tuyết lớn, dọc theo giao lộ chính của đường học viện bọn họ dần dần tản ra, lan tràn về bốn phương tám hướng.
- Thật sự là hưng phấn.
Tô Nại nhịn không được siết chặt nắm tay.
Giang Cần quay đầu nhìn về phía Lô Tuyết Mai:
- Tuyết Mai, mau chụp, lấy ra kỹ thuật chụp lén của cô, những tấm ảnh này tôi sẽ lấy làm tài liệu quảng cáo dự án.
- Tôi chụp lén cậu lúc nào?
Lô Tuyết Mai vừa ấn nút chụp vừa phát ra âm thanh nghi vấn.
- Lúc tôi trèo cây Nhân Duyên không phải bị cô chụp lén sao? Nếu hôm nay cô chụp không tốt, tôi sẽ treo cô lên cây Nhân Duyên.
Giang Cần vui tươi hớn hở nói, tiếp tục thưởng thức hình ảnh nhân viên giao hàng cưỡi xe ba bánh đi vào trường học, không hiểu sao lại nhớ tới cảnh mở đầu của Charlie và Nhà Máy Sô-cô-la, vô số người cưỡi xe màu đỏ nhỏ phát tờ rơi trên đường phố.
Chính là hình ảnh như vậy, mới có thể làm cho một người lập nghiệp thỏa mãn từ tận nội tâm.
- Dưới lầu làm gì thế? Tình nguyện viên quét tuyết sao?
- Không phải chủ nhiệm, hình như là Giang Cần khoa chúng ta, gần đây cậu ta làm một trang web, có thể đặt hàng trên mạng và đưa thẳng đến ký túc xá, đây là nhân viên giao hàng của bọn họ.
- Trông cũng ra gì đấy, Giang Cần này, cũng có chút tài…
Trưởng phòng giáo vụ của Học viện Tài chính đứng trước cửa sổ nhìn xuống, phát hiện trên mặt tuyết thuần trắng có một đám mũ vàng lắc lư giống như là kiến thợ, mỗi khi đi qua một ngã rẽ sẽ có một đến ba người rời đội, mặc dù không phải là một buổi biểu diễn diễn tập, nhưng cũng có một vẻ đẹp của trật tự rõ ràng.
Giảng viên xung quanh cũng không nhịn được mà vây quanh, nhìn thấy cảnh này không khỏi chép chép miệng.
Tấm biển quảng cáo cỡ lớn của cuộc thi hoa khôi trường bây giờ nghĩ đến vẫn còn rõ mồn một trước mắt, không nghĩ tới trong thời gian ngắn này, Giang Cần lại làm ra đại động tác như vậy.
Rất nhanh, chiếc mũ vàng nhỏ phụ trách từng khu vực đã phân tán hoàn toàn, từ đường chính tiến vào đường ký túc xá.
Thấy thế, vô luận là những sinh viên đặt hàng hay là sinh viên tham gia náo nhiệt, lúc này tất cả đều bước ra ngoài vài bước, đứng dưới bậc thềm cửa lầu.
- Đến rồi, có phải là Multi-group không?
- Nhất định phải, không phải trên mũ có viết sao?
- Chăn bông tôi đặt hồi sáng đã tới rồi, woa ha thật ấm áp làm sao, về làm ổ trong ký túc xá thôi!
- Mẹ nó, thật sự không cần nhấc chân, trực tiếp mua được bánh bao nhân thịt ở phố đi bộ?
- Điểm quan trọng là rẻ hơn, lần trước tôi đi siêu thị phố đi bộ mua dép, mười hai tệ một đôi, bây giờ chiết khấu xong còn chín tệ, tiết kiệm được ba tệ!
- Cậu xem, cái mũ vàng kia sao lại đạp chậm như vậy?
Nghe tiếng, mọi người đều không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện quả thật có một chiếc mũ vàng nhỏ ba bánh bị mọi người bỏ lại cuối cùng.
Đây không phải bởi vì hắn làm việc không tích cực, mà là không biết tại sao, hàng hóa trên xe của hắn đặc biệt nhiều, hầu hết hàng hóa này đều là đơn đặt hàng của ký túc xá nữ Học viện Tài chính, có thể nói là một cân ba.
Mẹ nó, tiếp tục như vậy còn được sao?
Không được, làm xong hôm nay hắn phải kiến nghị cấp trên, đổi khu vực phụ trách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận