Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 347: Tôi, không có lợi thì không dậy sớm (2)

- Được, hai ngày nay tôi váng hết cả đầu rồi, nên mới để quên thư mời trên bàn suốt hai ngày, vậy phiền cậu ha.
- Không phiền gì cả, thuận tay thôi.
Giang Cần cầm thư mời ra cửa rồi mở trộm thư xem, thấy bên trong cũng không có tin tức có giá trị gì mà chỉ có lời mời chân thành và thời gian địa điểm hẹn.
Hắn đi vào văn phòng Hà Ích Quân, nói chuyện một lúc rồi mới đưa thư mời ra.
- Hà tổng, Nhạc tổng nhờ tôi chuyển cho ông thư mời của thương hội Lâm Xuyên.
Hà Ích Quân nhận lấy rồi nói:
- Phiền Giang tổng rồi, cậu ngồi đi, để tôi đi pha trà.
Giang Cần bình tĩnh ho khan một tiếng:
- Lâm Xuyên còn có cả thương hội hả, lần đầu tiên tôi nghe tới đấy, bọn họ là ai vậy?
- Chỉ là vài ông chủ ở Lâm Xuyên thôi, có đủ lĩnh vực từ mở khách sạn, rửa xe, làm làng du lịch, mở trung tâm thương mại, còn có cả Karaoke, quán bar, phòng tập thể thao, hồ bơi gì gì đó, nói chung là có nhiều lắm.
- Nghe oai thật đấy, tôi còn ngửi được mùi tiền luôn rồi.
Hà Ích Quân bưng ly trà mới pha xong qua:
- Thật ra thương hội kiểu đó cũng chẳng thú vị gì mấy, trừ có thêm một cơ hội khoác lác mỗi năm thì mấy thứ còn lại cơ bản là phông bạt thôi.
Giang cần nhận lấy ly trà rồi để ở trên bàn:
- Nếu muốn tham gia thì có cần điều kiện gì không?
- Đúng là có điều kiện với tài sản.
- Hà tổng, ông thấy với nhan sắc của tôi có thể bỏ qua điều kiện đó để tôi vào đó dạo một vòng được không?
Hà Ích Quân giờ mới bừng tỉnh:
- Hóa ra Giang tổng có hứng thú với mấy bữa tiệc đó hả?
- Đúng là rất hứng thú.
Giang Cần không hề giấu giếm.
- Sợ là không được đâu, vì vị trí hội viên đều được sắp sẵn rồi, hơn nữa nhưng người đó khá bài xích người ngoài hội. Nhưng mà Giang tổng không phải sốt ruột, kiểu gì cậu cũng nhận được thư mời thôi, không sớm thì muộn.
Hà Ích Quân nói rất mập mờ nhưng thật ra ý chỉ rất rõ ràng, với tên tuổi hiện tại của Giang Cần thì hắn còn lâu mới có tư cách tham gia.
- Cô con gái của ông đâu rồi, gần đây có còn nổi loạn nữa không?
Giang Cần bỗng đổi đề tài.
- Nhắc tới nó là tôi lại tức, ngày nào cũng đi trễ về sớm, làm tôi rầu bạc hết cả tóc rồi đây này.
Hà Ích Quân vừa nhắc tới con gái một cái là suy sụp hết cả người.
- Thật ra con bé không thích học tập rất có thể vì chưa từng được môi trường học tập tốt đẹp khai sáng.
- Nói vậy là thế nào?
Giang Cần buông ly trà trong tay ra rồi bình tĩnh nói:
- Nếu ông tìm được ngôi sao học tập nổi tiếng dẫn con bé tới trường đại học 985 một vòng để cảm nhận bầu không khí hăng hái học tập một chút, có khi con bé sẽ tự hướng tới môi trường đại học, vậy thì còn không học hành chăm chỉ được sao?
Hà Ích Quân ngẩng lên liếc hắn một cái:
- Tôi nghĩ Giang tổng hẳn là ngôi sao học tập thích giúp đỡ mọi người.
- Ông đừng có bôi nhọ tôi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thích trợ giúp người khác cả, hơn nữa còn thuộc kiểu không có lợi thì sẽ không dậy sớm, cho đủ lợi ích thì khắc có người!
- Thôi được rồi Giang tổng, tôi có thể giúp cậu hỏi thăm về vụ bữa tiệc.
- Thành giao.
Giang Cần cảm thấy “khai sáng” là thuật ngữ của tâm linh, hắn chưa từng thấy trường hợp người nào bị khai sáng đến nỗi cải tà quy chính, chỉ có một bé đáng yêu bị khai sáng từ lạnh lùng qua gọi anh ơi anh à thôi.
Lại còn học rất nhanh, giờ cơ bản là đã thuần thục hết rồi đấy.
Đây gọi là học cái tốt thì học cả đời, học cái xấu thì chỉ cần vài giây thôi.
Chúng ta có thể dạy hư một người rất nhanh nhưng nếu muốn khai sáng một người từ xấu thành tốt thì chắc chắn phải bỏ ra rất nhiều thời gian.
Hà Ích Quân chưa chắc là không biết đạo lý này, nhưng ông đã thử đủ mọi cách với đứa con gái nổi loạn của mình rồi, giờ thêm một cái không nhiều mà thiếu một cái thì cũng không ít đi là bao.
Là một người làm ăn, Hà tổng là kẻ khôn khéo xảo trá, khó đối phó, nhưng khi là một người cha thì ông lại có trăm ngàn chỗ hở, luôn quá mềm lòng.
Đánh úp chọc vào điểm uy hiếp, sau khi đạt thành mục đích thì lặng lẽ rút lui.
Giang Cần có thể phát triển doanh nghiệp của mình tới được mức này chủ yếu là nhờ những chiêu đánh vào tâm lý đối phương.
- Giang tổng uống trà đi, để tôi gọi Mạn Kỳ tới, con bé đang chơi máy tính ở phòng bên cạnh.
- Được, Hà tổng cứ đi đi.
Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi Giang Cần đã uống qua ly trà thứ hai thì mới thấy Hà Mạn Kỳ xuất hiện với vẻ mặt bực bội.
Gần đây cô bé đã nhuộm tóc vàng, cắt quả mái chéo che một mắt, con mắt còn lại trang điểm cực đậm, trên lỗ tai có ba cái khuyên, khuyên cao nhất còn xỏ thẳng vào xương sụn.
Giang Cần suýt nữa phun hết trà trong miệng ra, thầm nghĩ mẹ nó giống hệt với chân dung của Cao Văn Tuệ luôn.
Dù khác niên đại nhưng sẽ luôn có kiểu thời trang phá cách thế này.
Không hổ là Mẹ của Ultraman, mẹ nó nổi loạn thật đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận