Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 451: Bà chủ giá lâm (3)

- Mọi người vất vả rồi, tạm thời thả công việc trên tay xuống đi, bà chủ bại gia của mọi người sang đây đưa trà sữa cho các cô cậu nè.
Nghe được câu này, các sinh viên làm thêm của Đại học Bách khoa đều nhịn không được mà nhìn ra ngoài cửa, sau đó liền thấy hai nam sinh ôm thùng carton cỡ lớn đi vào, bên trong đều là trà sữa đặc trưng của Hỉ Điềm, topping chiếm đến một nửa ly.
Sau đó, một cô gái tuyệt mỹ từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, khí chất ngự đến không chịu được, sau đó lạch cạch chạy đến bên cạnh Giang Cần ngoan ngoãn đứng lại.
- Giang Cần, mình không bại gia.
Giang Cần nhìn cô với vẻ mặt cao lãnh:
- Nhìn đi, ly nào cũng muốn tràn nguyên liệu ra ngoài kìa, ngó bộ còn đặc hơn cả chén cháo bát bảo, cậu không bại gia thì ai bại gia?
- Mình là bà chủ của họ.
Phùng Nam Thư hợp lý không chịu được.
Khi quảng bá tiến vào giai đoạn hậu kỳ, đưa bà chủ đến trước mặt mọi người lộ diện đã xem như một tiết mục truyền thống rồi, đoàn đội Lâm Đại và Khoa học Kỹ thuật đều đã trải qua, tiểu phú bà cũng rất thích phân cảnh này, mỗi lần lộ diện đều phải hào sảng một phen.
- Cho dù cậu không bảo Phòng Tiểu Tuyền cho thêm nhiều topping như vậy, cũng không ai dám nói cậu không phải bà chủ.
- Giang Cần, cậu nói thêm một chút đi.
Ánh mắt Phùng Nam Thư trong suốt nhìn hắn:
- Mình thích nghe.
- Không nói nữa, món ngon không thể ăn hết một lần.
Phùng Nam Thư nhếch mép:
- Cưa cưa, nói cho muội muội nghe thêm hai câu nữa đi mà.
Giang Cần quay đầu nhìn ánh mắt long lanh của tiểu phú bà, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cái gì ca ca nắm tay, ca ca đi dạo, đó thực ra đều là phiên bản bị cắt xén.
Câu mà cô học được từ Đinh Tuyết, bản đầy đủ phải là “Ca ca, cá lẩu ngon quá, gắp cho muội muội một miếng đi”.
Trước đây, tiểu phú bà chỉ nửa tung đại chiêu, chỉ gọi ca ca, không tự xưng mình là muội muội, vì vậy mỗi lần đều chừa lại cho hắn một tia tàn huyết, kết quả lần này tung hết chiêu, hắn trực tiếp không chịu nổi.
- Được rồi, vậy mình sẽ nói thêm một câu.
- Thực ra bà chủ là một chức vụ rất chính thức trong doanh nghiệp, có nghĩa là nữ lão bản, và không có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt không trong sạch nào giữa bà chủ và ông chủ. Nhiều người đều cho rằng bà chủ và ông chủ nhất định là một đôi, điều này hoàn toàn là vu khống, bạn tốt cũng có thể làm bà chủ. Cậu là bạn tốt của mình, cậu có thể làm bà chủ của mình, luật pháp cũng quy định như vậy.
Giang Cần nói một tràng một cách nghiêm túc, để tiểu phú bà nghe cho đã, chủ yếu là một sự cưng chiều mù quáng.
Kết quả nói xong vài câu, Phùng Nam Thư càng nghe càng ngớ ngẩn.
Thế giới quan nhỏ bé của cô vốn không chứa quá nhiều thứ, bây giờ lại bị Giang Cần nhét vào một đống lý luận sai trái, thật sự là rối tung hết cả lên.
- Hiểu rồi chứ?
- Giang Cần, cậu là một kẻ xấu.
Phùng Nam Thư vẻ mặt cao lãnh, có chút muốn đá hắn một phát nhưng lại không dám.
Giang Cần nghe vậy nhếch mép, vẻ mặt phong lưu tự đắc như thể không hề nao núng, ra lệnh cho mọi người lần lượt đến lấy trà sữa.
Cùng lúc đó, nhóm nhỏ ngồi ở hàng sau bên phải đột nhiên nhìn nhau, bầu không khí xung quanh cũng dần trở nên đông cứng.
Nếu như trà sữa Hỉ Điềm hấp dẫn lưu lượng tự nhiên là một đòn đánh phủ đầu đối với khu thương mại của Đại học Bách khoa, thì cấp độ nhan sắc của Phùng Nam Thư, đối với Đại học Bách khoa vốn thưa thớt nữ sinh cũng có thể coi là một đòn đánh phủ đầu khác.
Mặt mày như họa, khí chất cao quý, da trắng như tuyết, một chiếc váy liền thân bó sát tôn lên vóc dáng thướt tha, cộng thêm chiều cao 1 mét 7, thật sự là thoát tục.
Thiếu nữ thiên tiên này lại là bà chủ của họ?
Ông chủ... Hắn xứng đáng sao?
Phải biết rằng, trước khi Phùng Nam Thư xuất hiện, trong lòng họ, Giang Cần đã là một tồn tại giống như thần, nhưng khi cô ấy xuất hiện, mọi người vẫn cảm thấy thần chiếm được món hời lớn.
Có một cô bạn gái như vậy, người bình thường nào lại đi lãng phí thời gian trên con đường khởi nghiệp chứ.
- Người đó thật sự là bà chủ của chúng ta sao?
- Tất nhiên rồi, chúng tôi đã gặp bà chủ một lần ở Đại học Khoa học Kỹ thuật rồi, bà chủ đối xử với mọi người rất tốt, lại rất hào phóng.
- Cô ấy cũng là sinh viên của Đại học Lâm Xuyên sao?
- Đúng rồi, hơn nữa còn là bạn học cấp ba của ông chủ chúng ta.
- Chết tiệt, ông chủ làm việc thiện mấy đời mới có thể có được một cô gái xinh đẹp như vậy?
Nghe những người làm thêm ở Đại học Khoa học Kỹ thuật giải thích xong, mọi người lập tức bắt đầu bàn tán râm ran, không ngừng thán phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận