Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 390: Cả nhà vây xem tiểu phú bà (1)

Bởi vì hôm nay là ngày làm việc cho nên cha mẹ còn chưa tan tầm, hắn quen tay xốc lên thảm trải sàn ở trước cửa, lấy chìa khóa mở cửa nhà.
Hoàn cảnh quen thuộc, hương vị quen thuộc, người đi xa trở về nhà, vào giờ khắc này luôn có thể đạt được cảm giác đầy chữa lành.
Giang Cần ném ba lô lên sô pha, cầm cúp Ngôi sao học tập lắc trái lắc phải trong nhà, cuối cùng đặt lên bàn ăn, nghiêng chữ trên bệ về phía tây 52 độ, đối diện cửa ra vào.
- Tuyệt, vị trí này rất tốt.
Giang Cần mở cửa đi vào hành lang, lại từ hành lang mở cửa vô nhà, quả nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cúp và chữ trên cúp, nhất thời cảm thấy vô cùng hài lòng.
Tìm kiếm những địa điểm dễ thấy để đặt cúp, để cho ba mẹ "không cẩn thận" nhìn thấy, chuyện này là rất ngây thơ đối với sinh viên đại học, nhưng đối với người trưởng thành 38 tuổi mà nói lại rất thích hợp.
Có thứ này, đãi ngộ về nhà của hắn và Quách Tử Hàng tuyệt đối không giống nhau.
Cơm tối, nói thế nào cũng phải có sáu món, nói không chừng còn có canh.
Giang Cần xoay người trở về phòng ngủ, thu dọn một chút, cuối cùng nằm xuống chiếc giường nhỏ quen thuộc của mình, một cỗ thoải mái nhất thời từ lòng bàn chân vọt lên đầu óc.
- Ổ vàng ổ bạc, quả nhiên là không bằng ổ chó của mình.
Hắn tán thưởng một tiếng, thuận tay kéo dây sạc điện thoại, ánh mắt đảo qua tiểu khả ái cao lãnh trên màn hình, bất giác dừng lại hồi lâu.
Phùng Nam Thư trở về từ sáng sớm ngày hôm qua, giữa trưa đã đến Tế Châu, trong lúc đó còn gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn, hỏi hắn lúc nào trở về, còn hỏi lúc nào đi dạo.
Nhưng di động của Giang Cần giữa chừng hết pin một lần, một tin cũng không xem.
Phiên bản QQ cũ, mỗi lần đều phải đăng nhập thủ công mới có thể nhận được tin nhắn, không giống như những loại đê tiện xinh đẹp lén lút chạy nền ở hậu thế.
Đại khái là thấy Giang Cần không trả lời, sau đó cô lại gửi rất nhiều lời tự kỷ, chủ yếu là trông thật ngốc.
“Giang Cần, mình đi ăn cơm đây.”
“Giang Cần, mình đang đọc sách ở thư viện.”
“Giang Cần, mình đọc sách xong, trời sắp tối rồi.”
“Giang Cần, mình về nhà, ngày mai bảy giờ thức dậy.”
“Giang Cần, mình dậy rồi.”
Tóm lại, tiểu phú bà bất kể là đổi chỗ khác hay là đổi chuyện khác làm, đều sẽ gửi một chuỗi tin nhắn báo cáo cho hắn, giống như việc trong tay chỉ là thuận tiện, những gì cô thực sự đang làm là chờ hắn đi tìm cô.
Giang Cần xem xong tin nhắn, đưa tay trả lời cô một tin nhắn.
“Hôm qua có việc nên không thể trở về Tế Châu, đành phải ở lại Lâm Xuyên cả đêm, điện thoại hết pin, hiện tại vừa về nhà, nghỉ ngơi một chút, ngày mai đi dạo.”
Giang Cần chờ trả lời, kết quả càng chờ càng buồn ngủ, vốn định chợp mắt một lát, kết quả khi mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã bắt đầu tối om.
Trong phòng khách dường như đang có tiếng cười nói truyền vào, nghe có vẻ có rất nhiều người.
Giang Cần rời giường, tiện tay vuốt mái tóc lộn xộn như ổ gà, đẩy cửa đi vào phòng khách, phát hiện cậu Viên Hữu Phong đang ngồi trên sô pha, bên cạnh là biểu muội và biểu đệ, còn có dì Hai và dì út đang cắn hạt dưa, Viên Hữu Mai và Viên Hữu Lan.
Một đám người ngồi chen chúc trò chuyện trong phòng khách, trên ti vi thì đang chiếu Tình yêu nông thôn phần 2, trên bàn trà bày cúp mà hắn đặt trên bàn ăn.
Không cần hỏi, chiếc cúp này chắc chắn đã được cả gia đình thưởng thức một vòng.
- A, Ngôi sao học tập của nhà chúng ta dậy rồi à?
- Sinh viên đại học vậy mới đúng chứ, đi ra ngoài học nửa năm còn nâng cúp trở về, mẹ cháu rất vui, còn nói đêm nay muốn làm sườn cho cháu ăn.
- Đúng rồi Giang Cần, cậu nghe nói ở đại học đoạt giải sẽ thưởng tiền, có chuyện này không?
- Anh hai, anh cũng quá tục đi, có tiền hay không đâu quan trọng, quan trọng là Giang Cần đạt được phần vinh dự này!
- Đúng đúng đúng, dì Hai của con nói đúng, quan trọng là vinh dự!
Giang Cần vẻ mặt khiêm tốn mỉm cười, nghe cậu cả, dì hai cùng dì út khen lấy khen để, không biết vì sao trong lòng lại có chút chột dạ.
Kỳ quái, giải thưởng này là mình dựa vào bản lĩnh mà có được, cũng không phải đến chợ hàng hóa mua, vì sao mình lại chột dạ như vậy?
Hắn gãi tóc, vội vàng rời khỏi phòng khách, xoay người đi vào phòng bếp:
- Mẹ, bố đâu rồi? Chưa tan ca à?
Lúc này Viên Hữu Cầm đang xào rau trong bếp:
- Đi mua rượu rồi, con tỉnh ngủ rồi sao?
- Tỉnh rồi, sao cậu cả và dì út lại tới đây?
- Nghe nói con nghỉ, sang đây xem con béo hay gầy. Con vào thật đúng lúc, bưng mấy món này lên bàn ăn đi.
Giang Cần bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp, vừa lúc gặp Giang Chính Hoành mua rượu về:
- Sao lại đen đi rồi? Đi, ra gọi cậu cả với dì vào ăn cơm.
- Cả ngày chạy ngược chạy xuôi ở trường, có thể không đen sao.
Giang Cần trở về phòng khách, gọi cậu cả, dì hai và dì út cùng các em họ vô ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận