Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 634: Chỉ như thế này cũng đòi chuốc say tôi?

Một là đi ké chiếc xe của chính quyền, tham gia tiến hành quảng bá toàn quốc với Zhihu.
Hai là bỏ qua cơ hội này để tiếp tục phát triển một cách thận trọng.
Hai lựa chọn này đều có người chọn, tỉ lệ là khoảng 50 50.
Người lựa chọn tham gia đồng nghĩa với tin tưởng vào năng lực của Giang Cần, cảm thấy hắn đã thông báo rầm rộ về kế hoạch quảng bá Zhihu nửa cuối năm như vậy thì chắc chắn sẽ không phải là một quả bom xịt.
Còn những người khác đã được tận mắt chứng kiến hai lần thực hiện chiến dịch tiếp thị lượng kiếm của Multi-group thì rất tin tưởng vào dự án này. Tuy vậy do chưa từng nhìn thấy khả năng thu hút lưu lượng của Zhihu nên vẫn còn đang phân vân.
Bọn họ vẫn khá xem thường thị trường sinh viên, luôn cảm thấy học sinh nghèo chả có mấy đồng, nếu tham gia với Zhihu thì cũng chẳng có bao nhiêu hiệu quả.
- Lưu tổng, anh nghĩ thế nào?
- Ngày mai nói tại cuộc họp đi, bây giờ tôi vẫn chưa chắc chắn được.
- Vương tổng thì sao?
- Nói thật thì chuyện quảng cáo xuyên thành phố là một việc vô cùng tiêu tốn thời gian và công sức. Kể cả cho chúng ta làm cũng chưa chắc đã có thể làm tốt. Nếu đã có cơ hội này thì cho dù là Multi-group hay Zhihu tôi cũng muốn thử xem sao.
- Triệu tổng cũng nói mấy câu đi?
- Tôi làm về nhãn hiệu cao cấp, giá vốn cao mà giá bán cũng chẳng rẻ, nhưng Zhihu lại hướng đến thị trường của sinh viên, nhóm đối tượng này có sức chi thấp lắm, không phải là thị trường mục tiêu của chúng tôi.
Khi mọi người đang nói chuyện, Giang Cần đột nhiên ngẩng đầu dậy nấc một cái rồi dùng hai tay chống bàn ngồi dậy, lắc la lắc lư đi ra phía ngoài, lúc ra tới cửa còn suýt tông vào thùng rác gần đó.
Nhìn thấy cảnh ấy, Vương tổng và Triệu tổng cũng tiến đến muốn giúp nhưng lại thấy Giang Cần xua tay từ chối.
- Tôi nói cho mọi người một bí mật.
- Bí mật gì thế?
- Zhihu là đệ nhất thế giới.
Giang Cần tỏ ra thần bí nói, sau đó loạng choạng bước ra khỏi khách sạn.
Nhưng khi hắn vừa rời khỏi đó, Hà Ích Quân mới tới nơi. Y đảo mắt nhìn quanh mà chẳng thấy Giang Cần đâu, không khỏi lộ ra vẻ mặt khó hiểu, đành kiếm một người quen để dò hỏi.
Sau đó y mới biết rằng, lúc nãy Giang Cần bị cả bàn kính rượu luân phiên nên say quá tự đi về rồi.
Hà Ích Quân thoáng cái đã nhìn ra sự thật của buổi tiệc rượu này, mẹ nó kính rượu luân phiên cái gì, nói huỵch toẹt ra là bị ép rượu đi.
Lý do, tất nhiên là vì bọn họ vẫn không hiểu tại sao Giang Cần lại bỏ mặc không làm một dự án có triển vọng như Multi-group mà cứ phải đâm đầu vào phát triển dự án của Zhihu. Mọi người vừa sợ dự án này chỉ để tung hỏa mù lại vừa sợ hắn làm một nửa sẽ dừng lại, do vậy vẫn còn lưỡng lự không thôi, muốn nhờ vào việc hắn say rượu để hỏi cho ra ngô ra khoai.
Suy cho cùng, cho dù Multi-group tạm thời không thể nhận thanh toán trực tuyến tức thời đi chăng nữa, thì tiềm lực của nó cũng mạnh hơn nhiều so với mạng xã hội không thể quy đổi ra tiền mặt như Zhihu.
Những ông lớn này càng không hiểu rõ được suy nghĩ của Giang Cần sẽ càng trở nên cảnh giác, càng thêm cẩn thận từng ly từng tý, mãi không thể ra quyết định.
Bởi vậy với quan điểm của họ, cách chuốc say để nghe lời nói thật sẽ khiến họ hiểu rõ được suy nghĩ của Giang Cần.
Nhưng hơn chục người chuốc say một người như thế này thì thật là tàn nhẫn.
Khi Hà Ích Quân tiến hành cải cách, y đã được lợi không ít từ Giang Cần, vậy nên nếu xét từ góc độ thân thiết của họ thì y chắc chắn sẽ đứng về phía Giang Cần. Vì vậy Hà Ích Quân chỉ uống dăm ba ly rồi lấy lý do sức khỏe không tốt rời khỏi khách sạn.
Đêm hè oi ả, nhiệt độ cũng chẳng mấy dễ chịu. Hà Ích Quân rời khỏi sảnh khách sạn, y vừa ngồi lên xe, còn chưa kịp rời đi thì tiếng gõ cửa sổ đã vang lên liên hồi.
Hà Ích Quân chưa kịp hỏi xem ai thì chiếc xe đã bị mở cửa, Giang Cần như một kẻ rỗi hơi ngồi lên xe của y, còn chào một câu “Đã lâu không gặp”.
Không khí chợt trùng xuống ba giây, vẻ mặt của Hà Ích Quân như gặp vong vậy.
“Tửu lượng của Giang Cần không tốt, mới nốc có mấy ly đã choáng váng, suýt chút nữa còn đi nhầm vào nhà vệ sinh nữ.”
“Giang Cần uống say rồi, lúc đi còn đụng đổ cả thùng rác.”
“Giang tổng còn không đi nổi đường thẳng nữa, suýt chút nữa còn va phải nữ phục vụ đứng ở cửa nữa, may mà cô ấy nhanh nhẹn tránh đi đấy.”
Trong đầu của Hà Ích Quân bắt đầu dội lại những câu nói của các ông chủ Lâm Xuyên rồi lại nhìn qua tên rỗi hơi này, trong lòng tràn ngập dấu chấm hỏi.
- Không phải cậu đã bị chuốc say rồi sao?
- Chuốc say? Nói thật nhé, mấy ông ở Lâm Xuyên chẳng có ai uống được cả, miệng ly còn bé hơn cái mắt muỗi như thế thì ai say cho được? Thế này thì xem thường người Tế Châu chúng tôi quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận