Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 471: Bốn trường đại học tụ tập liên hoan (3)

Cô luôn có cảm giác bỏ lỡ cả thế giới, cực kỳ giống thất tình, nhưng còn chua hơn thất tình.
“Tại sao cậu ta không thể là bạn trai của mình?”
Cố Điềm Điềm mím môi, ánh mắt phảng phất dính chặt, căn bản không thể rời mắt.
Nhưng Giang Cần cũng không chú ý tới cô, cũng không dừng lại quá nhiều, xoay người đi đến phòng riêng tiếp theo, sau đó là phòng riêng tiếp theo....
Cuối cùng hắn bước vào sảnh Như Ý, tất cả những người ngồi bên trong đều là nhân viên nòng cốt của 208, còn có hai chủ quản của Đại học Bách khoa và Đại học Sư phạm.
Trần An Hoa và Mẫn Nguyệt đã gặp lúc sáng, đứng lên gọi chào ông chủ.
Chủ quản ở Đại học Sư phạm thì Giang Cần nhờ Đổng Văn Hào chọn, một người tên là Kiều Thuận Dân, một người tên là Tùng Nghệ, lúc chào hỏi có chút khẩn trương, dù sao bọn họ cũng ít khi thấy Giang Cần.
- Mấy người lão Lai đâu?
- Ông chủ, họ vẫn còn trên đường.
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra, Lai Tồn Khánh, Đinh Xảo Na và Quách Tử Hàng lần lượt vào phòng, nhưng phía sau bọn họ còn có một người, đó chính là đại sứ tuyên truyền của Multi-group Trương Tử Huyên.
Cô mặc một chiếc váy dây, vốn là một phiên bản tương đối rộng, nhưng vì điều kiện bản thân quá lớn, thật sự toát ra sức hấp dẫn của váy mẹ kế.
Trương Tử Huyên vừa vào cửa liền chào hỏi mọi người, sau đó nhìn quanh một vòng, phát hiện có ba chỗ trống, bên cạnh Đinh Xảo Na có hai chỗ, chỗ trống còn lại ở bên tay phải Giang Cần.
Sau khi do dự một chút, Trương Tử Huyên cất bước đi về phía Giang Cần.
Nếu có một vị trí bên cạnh ông chủ, ai lại muốn ngồi bên cạnh chủ quản, và cô cảm thấy, rất có thể vị trí này là những người trong phòng đặc biệt để lại cho mình.
Mình là hoa khôi trường mà, ngực còn lớn như vậy, ông chủ phỏng chừng cũng muốn cùng mình ăn cơm gì đó, vì thế cố ý để lại một chỗ ngồi, thật sự là một kẻ bại hoại!
Nhưng một giây sau, trong phòng đột nhiên huyên náo lên, mọi người nhao nhao đứng dậy, chân ghế kéo trên sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, sau đó, từng tiếng bà chủ được hô lên.
Trương Tử Huyên sửng sốt một lát, sau đó quay đầu nhìn, liền nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt mỹ đi vào, đôi mắt linh động, khí chất bức người.
Ba cộng thêm một phần ba giây sau, Trương Tử Huyên đưa tay nhấc bình nước bên cạnh, cũng ngọt ngào mà gọi bà chủ, sau đó đi về như không có chuyện gì xảy ra, thoạt nhìn giống như là chuyên môn tới lấy bình nước vậy.
Bà chủ quá đẹp, cô ngồi bên cạnh Đinh Xảo Na, vẫn có cảm giác nghĩ mà sợ, trong lòng tự nhủ may mắn chưa ngồi xuống, cũng may mình không phải là loại phụ nữ ngực to không não.
- Được, mọi người đã đến đông đủ rồi, lên thức ăn thôi.
Giang Cần nói với nhân viên phục vụ, sau đó cũng cảm giác được một bàn tay nhỏ bé ấm áp chui vào lòng bàn tay mình.
- Hôm nay nhiều người, làm bà chủ phải có dáng vẻ làm bà chủ, không được bảo mình đút.
Giang Cần nhìn về phía Phùng Nam Thư.
Tiểu phú bà nhu thuận gật đầu:
- Mình biết rồi.
Chờ món ăn lên đầy đủ, bữa tiệc mừng công chính thức bắt đầu.
Buổi trưa, Giang Cần ăn muộn nên giờ này không có nhiều cảm giác thèm ăn, chỉ gắp hai hạt đậu phộng, uống nửa chai bia liền xong.
- Ông chủ, cậu muốn ăn gì?
Đổng Văn Hào thấy ông chủ không dùng bữa chỉ uống rượu, nhịn không được hỏi một câu.
- Giang Cần thích ăn món đó nhất.
Phùng Nam Thư cao lãnh đưa tay ra, chỉ chỉ móng heo kho tàu trên mặt bàn.
Cô biết Giang Cần thích ăn mì, thường ăn nhất là mì giò heo và mì bò nạm, cảm thấy hắn chắc chắn muốn ăn móng giò.
Nghe được câu này, Đổng Văn Hào xoay bàn, chuyển móng heo kho tàu đến trước mặt Giang Cần, tốc độ phản ứng có thể nói là đại nội tổng quản.
Bà chủ chắc chắn là người hiểu rõ nhất về sở thích của ông chủ, bà chủ nói ông chủ thích ăn cái gì, vậy chắc chắn hắn thích ăn cái đó.
Chỉ là trên bàn này có không ít bào ngư hải sâm, tôm hùm cua cũng có, ông chủ lại thích ăn giò heo, thật sự là bình dị gần gũi.
Nhìn móng heo kho tàu trước mặt, Giang Cần trầm mặc một chút:
- Mình không thích ăn chân.
- Cậu thích ăn.
Tiểu phú bà vô cùng chắc chắn.
Giang Cần mím môi, thầm nghĩ mình vừa nói không đút cô ấy ăn, cô ấy lại nói mình thích ăn móng giò, không phải là đang ám chỉ chuyện Đêm giáng sinh chứ.
Phải biết, Phùng Nam Thư có tiền lệ uy hiếp người khác.
Khoảng thời gian mới đi học lại, cô đặc biệt thích dùng chuyện Giang Cần từng ngồi lắc xe để uy hiếp, muốn hắn mua kẹo bông gòn bảy màu cho mình ăn.
Đây là muốn đem chuyện mình gặm móng giò nhỏ của cô ấy vào đêm Giáng sinh ra phơi bày trước mặt bốn trường đại học?
Mẹ kiếp, quá tàn nhẫn.
Phùng Nam Thư a Phùng Nam Thư, chung quy là Giang Cần ta xem thường cậu, cậu chính là tiểu ác ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận