Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 401: Thích đến trình độ ai cũng biết (2)

Cô cho rằng khuê mật lại nghĩ không thông, vừa định mở miệng khuyên giải hai câu thì đã thấy Sở Ti Kỳ lấy ra một tấm thẻ trà sữa từ trong túi, run rẩy giơ lên trước mặt, đem bóng hai nhân vật trên thẻ trà sữa soi với bóng lưng trước mắt.
- Thì ra hai người trên tấm thẻ trà sữa này là bọn họ...
Vương Tuệ Như cũng giật mình:
- Thật đúng kìa, chuyện này là sao?
Sở Ti Kỳ lắc đầu, cầm thẻ trà sữa trong tay, vẻ mặt phức tạp khó tả.
Mọi người trong Đại học Lâm Xuyên đều biết, Hỉ Điềm và Zhihu là đối tác chiến lược, nhưng không có nhiều người biết, chủ tiệm trà sữa này chính là Phùng Nam Thư.
Tại sao?
Bởi vì đó là bí mật thương mại.
Nếu chuyện này được công khai trước công chúng, vậy chuyện đầu cơ phí quảng cáo không phải sẽ lộ ra sao?
Ai cũng biết Phùng Nam Thư là bà chủ được 208 công nhận, dùng quán trà sữa của bà chủ để thổi phồng phí quảng cáo của ông chủ, đó hoàn toàn là tự biên tự diễn.
Cho nên, Sở Ti Kỳ cũng không nghĩ kỹ hai nhân vật này là ai, chỉ cảm thấy một cây hai người trên tấm thiệp này đặc biệt có cảm giác.
Nhưng cho đến vừa rồi, hình ảnh Phùng Nam Thư và Giang Cần kề vai sát cánh khiến cô sinh ra một loại cảm giác rất quen thuộc, cô mới nhận ra ý nghĩa của hình ảnh trên tấm thẻ trà sữa này.
Thì ra tình yêu của Giang Cần, đã sớm âm thầm chói mắt đến mức ai cũng biết rồi.
Và sự lãng mạn này không có ai khác làm được, chỉ có hắn mới có thể.
Cuối cùng thi mình đã… bỏ lỡ điều gì.
Sắc mặt Sở Ti Kỳ trắng bệch, khoảng trống khổng lồ trong lòng lại càng trống rỗng hơn vài phần.
Ra khỏi trung tâm thương mại là thấy hàng quán của các tiểu thương bày đầy hai bên đường, có nến thơm, pháo hoa, có cả bánh táo, đồ ăn chính.
Tiếng pháo nổ vang lên từng đợt một bên tai, nơi nơi tràn ngập không khí năm mới.
Giang Cần bỏ hết hàng tết vào trong cốp xe, nhưng hắn còn chưa ra khỏi bãi đỗ xe thì đã nhận được cuộc gọi từ Dương Thụ An, y bảo đã khiêng nửa con dê tới cửa nhà hắn rồi, đang mệt lắm đây.
- Chú đã nói là không cần rồi mà, bố cháu khách sáo quá đi mất.
- Ăn tết mà, bố cháu đã đặt hàng trước cả tháng rồi, dê ướp muối nướng than ngon nhất vùng đấy, hai nhà chúng ta mỗi nhà một nửa.
- Vậy cháu đợi chút, chú về ngay đây.
Giang Cần cúp máy rồi nhìn sang tiểu phú bà:
- Cậu có muốn qua nhà mình chơi không?
Phùng Nam Thư chống má, đôi mắt xinh đẹp sáng bừng lên:
- Xuất phát thôi ca ca.
- Nói trước là nhà mình nhỏ lắm, cũng không có gì thú vị đâu.
- Vậy mình sẽ chơi một lúc nhỏ.
Giang Cần bị biểu cảm nghiêm túc của cô chọc cười, hắn duỗi tay cài dây ăn toàn cho cô rồi mở máy, thẳng tiến về gia viên Hồng Vinh.
Bố mẹ hắn đều không được nghỉ để đón giao thừa nên bây giờ căn bản là nhà không có một bóng người, nếu không thì Dương Thụ An cũng sẽ không bị chặn ở ngoài, vậy nên hắn có đưa tiểu phú bà về nhà thì cũng không sao hết.
Với cả có người thì sao chứ?
Bố mẹ ở nhà thì làm sao?
Đưa bạn tốt về chơi bình thường mà, có gì phải chột dạ hả?
Không phải hồi cấp ba thằng nhãi Quách Tử Hàng cũng thỉnh thoảng tới chơi sao? Không hiểu sao hắn lại bắt đầu tự giác ngồi với tư thế rất chi là đoan chính!
Nhưng đúng là có vài người không hẹn mà tới, Giang Cần vừa mới dừng xe ở cửa thì nhóc đen béo đã chạy tới từ bên kia đường.
Y ôm một rương gà nướng lớn trong ngực, vẫn là nhãn hiệu rất nổi ở Tế Châu.
- Chú hai họ hàng xa bán gà nướng của tao lại tới nữa rồi, nhà họ biếu mấy thùng nhưng mà nhà tao không ăn hết, cho nên…
- Lão Quách, tao nhớ hình như năm nào mày cũng bê một thùng sang đây nhỉ?
- Năm nào nhà đó chẳng biếu gà nướng, có đổi món khác đâu, tao cũng hết cách rồi.
Quách Tử Hàng vỗ vỗ thùng gà nướng rồi đi theo Giang Cần và Phùng Nam Thư lên tầng, mới đi được nửa đường bọn họ đã gặp Lý đại nương bế cháu trai đi dạo.
Gần đây Lý đại nương rất bận.
Vì sao ư?
Vì những người ra ngoài làm việc đều đã về hết rồi, những người không đưa vợ về hay kết hôn nhiều năm nhưng vẫn không có con, bà đều muốn phun.
Hai cái đùi kia như được bổ sung gấp đôi canxi, leo một phát sáu bảy tầng lầu vẫn đi phăm phăm như thường.
Hai người gặp nhau ở chỗ rẽ, không khí ngưng đọng lại trong 0.01 giây.
Lúc đó Lý đại nương đã nhìn thấy Phùng Nam Thư, ngọn lửa hóng chuyện bốc cháy hừng hực trong bà.
- Giang Cần, cô nhóc này là ai vậy? Sao còn đưa về tới tận nhà thế?
- Lý đại nương đấy à? Tới tới, để cháu giới thiệu hai bên một chút. Đây là Quách Tử Hàng, còn đây là mẹ nuôi của Quách Tử Hàng.
Quách Tử Hàng cùng Lý đại nương mặt đầy dấu hỏi chấm?
Giang Cần bình tĩnh nắm tay Phùng Nam Thư kéo cô cùng chạy lên tầng, thầm nghĩ may mà mình nảy số nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận