Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 126: Qua đây đi (2)

Giang Cần đọc xong tin nhắn QQ Phùng Nam Thư gửi, sau đó đứng dậy đi đến kí túc xã nữ.
Tiếu phú bà đã đợi dưới lầu từ sớm, cô thay một chiếc quần màu trắng, cổ áo có thêu một con bướm đen, dáng vẻ tràn ngập thanh xuân, đôi mắt cực kỳ linh động.
- Con mèo biết lộn nhào ra sau đâu?
- Chạy rồi.
Cô nàng tìm xung quanh như thật, ánh mắt ngập tràn vẻ vô tội.
Giang Cần nhếch môi, trong lòng thầm nghĩ cô muốn đi chơi thì nói thẳng, việc gì mà đổ cho con mèo, mèo trêu ai ghẹo ai?
Ừ? Mèo.....
Nuôi một chú mèo ở phòng 208 có lẽ sẽ tăng cường sự đoàn kết trong toàn đội, hơn nữa có thể giảm bớt sự nhàm chán, khô khan trong công việc.
Giang Cần ấn ấn huyệt thái dương, trong lòng nghĩ bộ não làm việc dường như rất được đấy chứ.
Trên đường đến căn tin của kí túc xá nữ, Phùng Nam Thư chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng bước đi, khoan thai mà hoạt bát bước về phía trước, trong đôi con ngươi xinh đẹp phản chiếu màu sắc của hoàng hôn.
Nhưng khi đến cửa căn tin, cô bước chậm lại, sau đó lẳng lặng quay đầu nhìn Giang Đông, chờ hắn bước theo kịp mới tiếp tục đi vào.
Căn tin buổi tối rất đông người, dường như cả kí túc xá đều kéo đến đây, hai người một trước một sau bước vào, kết quả vừa vào đã thấy Cao Văn Tuệ đang ngồi ngay trung tâm khóc thét vì bữa cơm.
- Cao Văn Tuệ, dịch chuyển tức thời luyện tốt đấy, vừa nãy còn nhắn tin ở kí túc xá, bây giờ đang ngồi ăn cơm ở đây rồi?
Phùng Nam Thư nghiêm túc gật đầu:
- Có những lúc Văn Tuệ đi nhanh như bay ý.
Cao Văn Tuệ chả hiểu bọn họ đang nói cái gì cả, đưa tay đẩy đĩa thức ăn:
- Đến, mấy cậu đoán xem hôm nay tôi gọi món gì?
- Trứng cút hầm khoai tây. - Phùng Nam Thư dùng thanh âm êm dịu nói.
- Mình gọi thịt kho tàu cơ, kết quả bác gái lỡ run tay một cái, thế là chỉ còn sót lại cái này. Cậu nói xem run dữ như thế sao không đi bệnh viên khám đi nhỉ? Còn đến làm việc làm chi!
Cao Văn Tuệ mặt đầy oán trách nói.
Giang Cần cười:
- Ăn ít thịt đi cũng được, cậu xem eo của cậu đi, còn thô hơn eo của tôi.
- Hừ, biết là cậu không nói được lời hay mà, tôi ăn xong rồi, không ngồi đây làm bóng đèn cho các cậu đâu!
Cao Văn Tuệ cầm đĩa đứng dậy, dứt khoát nhường chỗ cho hai người.
Phùng Nam Thư mù mà mù mờ hỏi:
- Bóng đèn là gì?
- Là một loại vật dụng dùng để chiếu sáng.
Giang Cần trả lời bằng một đáp án chuẩn chỉ.
Tiểu phú bà cảm thấy Giang Cần đang lừa người, nhưng cô không có chứng cứ.
Hồi lâu sau, hai ngươi lấy xong cơm quay lại, lấy một phần thịt heo hầm dưa chưa, một phần mì nầm bò dầu mỡ.
Phúng Nam Thư ăn thịt hầm dưa mà cô nàng chọn, thi thoảng còn liếc mắt nhìn mấy miếng thịt bò trong bát mì của Giang Cần, cuối cùng không nhịn được rớt nước miếng, ánh mắt cực kỳ dễ thương.
Giang Cần lấy đũa gắp một miếng nầm bò đưa sang, vốn định đặt vào trong thìa của cô, nhưng lại đối diện với cách môi hồng nhuận ngoan ngoãn chờ sẵn kia, hoàn toàn đang chờ hắn đút cho.
Thế là Giang Cần đặt miếng thịt vào trong miệng cho cô nàng, tiếp đó liền thấy đôi mắt của cô nàng bỗng sáng chói, giống như những vì sao lấp la lấp lánh.
- Ăn ngon không?
Phùng Nam Thư gật đầu.
Giang Cần ăn một miếng mì:
- Mau ăn đi, ăn xong mình đưa cậu đi hồ Vọng Nguyệt ngắm cá chép.
Phùng Nam Thư sợ hãi, đôi chân dưới bàn không ngừng lùi về phía sau:
- Không được, Giang Cần, hôm nay mình chưa tắm.
- Phùng Nam Thư, tôi cảnh cáo cô, làm ơi xem tôi như người đoan chính giùm!
- Giang Cần, thế nào là người đoan chính?
- Người đoan chính là người nói ngắm cá chép là chỉ ngắm cá chép thôi, không làm cái gì khác!
Dưới ánh hoàng hôn, mặt hồ trong veo.
Giang Cần vừa ngồi xuống hòn đá, liền nhận được điện thoại Tô Nại gọi tới, cô nói hệ thống vote phiếu cập nhật lên trang web được rồi, tuy xếp hạng tức thời vẫn còn chút lỗi, nhưng vấn đề không lớn, có thể như lúc trước xây dựng trang, dùng trước sửa sau.
Giang Cần gật gù nghe đối phương báo cáo, đột nhiên nghe thấy một tiếng “hừ ừ” của Phùng Nam Thư.
Sau đó chưa cần nói đã hiểu, hắn giảm nhẹ lực tay, đổi nhón tay thành nắm tay, xoa xoa lòng bàn tay, liền cảm thấy ấm áp mềm mại.
- Ông chủ sao anh không nói gì thế?
Tiếng Tô Nại từ đầu dây bên kia truyền đến.
Giang Cần lấy lại tinh thần:
- Ồ, cô liên hệ với Lô Tuyết Mai đi, hỏi cô ấy đã thiết kế xong banner giao diện chính chưa?
- Oke.
Tô Nại đáp một tiếng trong trẻo.
- Đúng rồi, cô với Ngụy Lan Lan đi xác nhận xem, ở trường dạy lái xe hình như sẵn sàng thuê quảng cáo cho hoạt động này. Cô bảo với họ phải phối hợp hài hòa, phí thuê quảng cáo phải cao, đừng để cái nghèo hạn chế trí tưởng tượng.
- Cao quá họ không trả thì làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận