Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 520: Tiểu phú bà: Lần sau ôm nữa

Thời gian quá độ từ chạng vạng sang đêm đen thật sự rất ngắn, cũng chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa rừng phong của Lâm Đại rất tươi tốt, diện tích lại lớn, vừa chui vào là có vẻ u ám tăm tối, đặc biệt yên tĩnh.
Giang Cần quẹo trái rẽ phải tìm một góc nhỏ, xoay người ôm tiểu phú bà thơm mềm vào trong lòng, sau đó ôm lấy eo thon nhỏ mảnh mai của cô.
Phùng Nam Thư lập tức lộ vẻ sung sướng, vùi đầu vào cọ hai cái ở trong ngực hắn, trong lòng cảm thấy nóng hầm hập.
- Tại sao cậu lại thích dính lấy mình như vậy?
Tiểu phú bà nhẹ nhàng lắc đầu:
- Mình cũng không biết.
Giang Cần trầm mặc một chút, ôm chặt cô hơn:
- Chuyện này trời biết đất biết cậu biết mình biết, tuyệt đối không thể nói cho Cao Văn Tuệ, nếu không lần sau sẽ không ôm cậu nữa.
- Biết rồi.
- Lần này cậu sẽ không giữ lời đúng không?
- Giữ lời, nhưng cậu cũng phải giữ lời, lần sau ôm tiếp.
Phùng Nam Thư vẫn dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn, thanh âm nghe có chút rầu rĩ, nhưng vẫn chỉ một câu đã bắt được trọng điểm, thông minh không chịu được.
Theo sắc trời càng ngày càng tối, môi trường xung quanh khu rừng phong càng trở nên yên tĩnh hơn. Lúc đầu tiểu phú bà còn đứng nghiêm trang, cảm thấy ôm là hai người đứng thẳng ôm nhau, cả người đều nghiêm trang đến có chút ngốc nghếch.
Nhưng dần dần, cô bắt đầu mềm nhũn như một con mèo con trong lòng Giang Cần, quả thực vô sự tự thông.
Khi sắc trời lại tối thêm một chút nữa, số lượng cặp đôi chui vào rừng cây nhỏ càng ngày càng nhiều. Đương nhiên, người ta cũng không phải là bạn tốt, cho nên động tác cũng hay ho hơn hai người bọn họ.
Phổ biến nhất là loại hút lấy nhau, tiểu phú bà nóng lòng muốn thử.
Nhưng không đợi cô xem đã nghiền, một bàn tay đã che lại đôi mắt xinh đẹp của cô, thuận tiện ôm cô lên và chuyển sang một phương hướng khác.
- Chơi lại lần nữa.
Giang Cần sửng sốt một chút:
- Chơi gì?
Tiểu phú bà ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn:
- Chính là ôm lên rồi xoay ấy.
- Đó không phải là chơi, là không cho phép cậu xem cảnh cấm.
Giang Cần ho khan một tiếng:
- Được rồi, thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, mình thấy đã đủ rồi, hôm nay đến đây thôi.
- Ôm thêm năm phút nữa.
Giang Cần cúi đầu cọ vào lỗ tai hơi lạnh của cô:
- Có ngứa không?
Tiểu phú bà kêu lên hạnh phúc:
- Ngứa.
- Được rồi, dừng ở đây đi, tình bạn thiếu chút nữa đã biến chất, may mắn là mình kịp thời thu tay lại!
Giang Cần bỗng nhiên buông tay ra, hít sâu hai hơi, xoay người tìm một cái ghế ngồi xuống, lại nhanh chóng bắt chéo chân, kéo vạt áo ngắn tay xuống.
Không khí ấm lên không tốt chút nào, không có biện pháp luôn mang theo áo khoác bên người, chỉ có thể sử dụng thời gian cooldown.
Đợi đại khái nửa tiếng, Giang Cần cảm thấy đã buông lỏng hơn một chút, lập tức dắt tiểu phú bà quẹo trái rẽ phải rời khỏi rừng phong, đưa về ký túc xá, miễn cho cô học được quá nhiều.
Sau đó hắn cũng trở về ký túc xá, mở máy tính lên xem một tập “Cừu vui vẻ và Sói xám”.
- Giang ca, tối qua cậu lại mất ngủ à?
Sáng sớm hôm sau, Chu Siêu vừa mới ngóc đầu dậy, nhịn không được mà hỏi một câu, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.
Giang Cần thản nhiên cười một tiếng:
- Làm gì có, ngủ còn ngon hơn bình thường, một giấc đến bình minh.
- Giang ca, mất ngủ cũng đâu mất mặt, cậu giấu làm gì vậy?
- Cậu lại gặp mộng rồi, có muốn tôi vuốt mắt lại giúp cậu không?
- Không được không được. - Chu Siêu rụt đầu chó lại, lại chui vào trong chăn.
Giang Cần vẻ mặt kiêu ngạo mà mặc quần áo vào, bắt đầu cong chân gập bụng, sau khi làm xong hắn sờ sờ bụng, không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác như đã cứng hơn trước một chút.
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại Vạn Chúng, Công ty Trách nhiệm hữu hạn Công nghệ Thông tin Multi-group.
Mười hai người của bộ phận kế hoạch tiếp thị được biên chế thành sáu tổ, dựa theo khu vực đã phân chia từ trước, lấy Vạn Chúng làm trung tâm, bắt đầu điều tra và thu thập thông tin trước khi tiến hành tiếp thị địa phương.
Đối với những tay lão luyện trong lĩnh vực marketing đã từng tham gia tiếp thị địa phương mà nói, làm những chuyện này tương đối thuận buồm xuôi gió.
Thế nhưng đối với những nhân viên ít kinh nghiệm, rõ ràng là bộ phận lập kế hoạch, nhưng lại phải ra ngoài chạy phố và kéo người khắp nơi giống như công việc của bên bán hàng, điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất khó hiểu.
Nhất là Lâm Xuyên nhiệt độ đang dần tăng cao, việc chạy bên ngoài cả buổi sáng thực sự là một cực hình.
Đặng Viện và Trương Du mới nhậm chức chưa được hai ngày, nhưng mà đã chạy đến nỗi da đã đen đi một tông. Mỗi ngày khi trở về phòng trọ, hai người đều hận không thể tắm rửa ngay lập tức và nhảy lên giường đi ngủ.
Nhưng các cô lại không thể ngủ, bởi vì sau khi thu thập tư liệu xong còn phải chỉnh lý, còn phải sắp xếp và biên soạn kế hoạch quảng bá, loại cảm giác mệt nhọc này quả thật làm cho người ta khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận