Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 152: Tình cờ gặp gỡ và cố ý

Sau khi họp xong, Giang Cần từ lầu hai đi xuống, định đến văn phòng tổng tìm tiểu phú bà, kết quả phát hiện tiểu phú bà đang đứng trước cửa sổ, trong tay cầm một tờ giấy chứng nhận cỡ A4, trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt ngây ngô.
- Lĩnh giấy chứng nhận rồi?
- Lĩnh sai rồi, không phải giấy chứng nhận bà chủ, mà là giấy chứng nhận tự lập nghiệp.
Giấy chứng nhận bà chủ, giấy chứng nhận tự lập nghiệp, ngoại trừ chữ ‘chứng chỉ’ ra thì không có một chữ nào giống, bằng mắt thường cũng có thể thấy được Phùng Nam Thư không vui.
Vẻ mặt lạnh lùng không vui, biểu tình này quả thực có chút áp bách.
- Không sai, đây là thời gian thực tập.
Giang Cần cầm giấy chứng nhận lập nghiệp nhìn thoáng qua:
- Ví dụ như làm bạn đi, vậy cũng phải làm đến trình độ nhất định mới có thể trở thành bạn tốt, giống như hai ta vậy.
Phùng Nam Thư mặt không chút thay đổi nhìn hắn, thầm nghĩ cậu coi mình là ngốc hử.
Hơn một giờ chiều, người ở 208 đã về hết từ lâu, trên bàn làm việc chỉ còn lại một đống ổ cắm bị nhổ trọc, cùng với dây điện tán loạn đầy bàn.
Giang Cần nắm đôi chân ngọc trắng như tuyết khéo léo đáng yêu của Phùng Nam Thư, giúp cô mang vớ vào, còn tiện nghi gãi lòng bàn chân một cái, khiến cho tiểu phú bà nhịn không được mà giãy giụa, thiếu chút nữa đạp lên mặt hắn.
- Không được tùy ý thưởng cho một chính nhân quân tử.
- Giang Cần ra vẻ tức giận.
Sau khi mang giày xong, Giang Cần đưa cô về, còn mình thì xách hành lý đi tới nhà ga Lâm Xuyên.
Vào ngày nghỉ Quốc khánh, người ở nhà ga đông nghịt, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người ta đau đầu, tuy rằng không đông đúc bằng mùa du lịch lễ hội mùa xuân, nhưng chỉ nhìn mức độ chật chội cũng không kém nhiều lắm.
Quách Tử Hàng theo sau chạy tới, tựa hồ là béo lên một chút, khuôn mặt vốn tròn trịa đã không nhìn thấy bất kỳ đường nét nào.
- Cô dì nhỏ giọng búp bê rất thương người nha, vỗ béo mày tới mức này sao? - Giang Cần nhe răng cười.
Hơi thở của Quách Tử Hàng lập tức ngưng trệ:
- Đừng… đừng nói nữa.
- Có chuyện gì? Để cho chồng cô ấy phát hiện à? - Giang Cần đột ngột lo lắng, thầm nghĩ khuôn mặt này không phải là bị đánh sưng lên đó chứ?
- Không phải, tao thêm QQ của cô ấy rồi trò chuyện hai ngày, cảm thấy thế giới của hai người không giống nhau lắm, không có nhiều đề tài chung. Tao nói cái gì cô ấy cũng không hiểu, cô ấy nói chuyện làm ăn tao cũng không hiểu, không lâu sau liền ngưng liên lạc.
Quách Tử Hàng vẻ mặt sợ hãi, xem ra là mối tình đầu chưa kịp chớm nở đã bị hiện thực bóp nát.
Giang Cần đưa tay vỗ vỗ vai y:
- Yên tâm, trên thế giới này bệnh thần kinh gì cũng có, tao tuyệt đối không kỳ thị mày.
- Giang ca, tao cảm thấy tao là vì bỗng nhiên rời xa quê hương nên đáy lòng hiu quạnh, cho nên mới muốn tìm một cảm giác an toàn.
- Được rồi, không cần giải thích nhiều cho sự biến thái của mày, mau lên tàu.
Giang Cần đẩy Quách Tử Hàng lên xe lửa, từ lối đi nhỏ chật chội đi đến vị trí ghế ngồi của mình, trước mặt có một ông chú khiêng túi da rắn màu trắng, bề mặt căng phồng tròn vo, chặn toàn bộ tầm mắt của Giang Cần.
Thẳng đến khi chú kia ngồi xuống, Giang Cần mới phát hiện mình đã đến số 41, vì thế nghiêng người ngồi vào vị trí.
Vừa ngồi xuống chưa lâu, ánh mắt của hắn lập tức ngưng đọng, ngay cả lông mày cũng không nhịn được hơi nhíu chặt.
- Giang Cần, đã lâu không gặp.
Vương Tuệ Như giơ tay lên chào hỏi, mà Sở Ti Kỳ thì ngồi ở bên cạnh, sắc mặt rối rắm nhìn hắn.
- Đã lâu không gặp.
Giang Cần nói xong, quay đầu nhìn về phía Quách Tử Hàng, lại phát hiện vẻ mặt Quách Tử Hàng cũng kinh ngạc, rõ ràng là không nghĩ tới vì sao hai người bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này.
- Đi, đi tiểu đi.
- Hả? Tao chưa có nước. - Quách Tử Hàng vẻ mặt mơ hồ.
Giang Cần mặc kệ, kéo y đi về phía đầu xe:
- Không có nước cũng phải đứng rặn cho tao.
Mãi cho đến chỗ nối liền hai toa tàu, hai người tựa vào khu hút thuốc, trừng mắt nhìn nhau nửa ngày.
- Là mày nói với họ?
Quách Tử Hàng ho khan một tiếng:
- Hôm trước Vương Tuệ Như hỏi tao đi tàu nào, tao không suy nghĩ nhiều liền nói cho cô ấy biết.
- Mẹ kiếp, vé xe lửa không thể chỉ định toa chứ? Cái này cũng có thể gặp nhau? - Giang Cần thầm nghĩ hôm nay mình ra ngoài có phải quên xem hoàng lịch hay không.
- Thật ra cũng bình thường, đến trạm đích không khác nhau thì đều được an bài ở cùng một toa tàu, Giang ca mày không thích Sở Ti Kỳ, Sở Ti Kỳ cũng không cắn người, mày cứ coi như là người xa lạ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận