Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 321: Trải nghiệm mới lạ

Dù sao cũng đều làm kinh doanh, mọi người có đi có lại không thể quá bất lịch sự được, dù lần này bị trục lợi thì lần sau cũng có thể giảm được ít phí quảng cáo, không bên nào quá thiệt thòi cả.
Nhưng Nhạc Trúc không ngờ tới Giang Cần lại từ chối yêu cầu của cô, có nói thế nào thì hắn cũng nhất quyết phải trả tiền, ai khuyên cũng không được.
- Giám đốc Nhạc, cô tặng tôi nồi điện là đã có thành ý lắm rồi, tôi cũng không thể không biết tốt xấu mà lấy hết mọi thứ được, tình nghĩa nên nhớ tôi đều nhớ vậy nên trả tiền thì vẫn nên trả tiền.
Nhạc Trúc thấy hắn định đi xếp hàng trả tiền thật thì hoảng hốt:
- Thôi mà Giang tổng, thật sự không cần thanh toán đâu.
Giang Cần mỉm cười:
- Vẫn nên trả đi, tôi sợ lần này không trả xong giám đốc Nhạc lại không cho tôi tới đây nữa.
- Làm sao như vậy được chứ, Giang tổng hay nói đùa quá à.
- À đúng rồi, vừa nãy đi qua tôi thấy được thứ này, nghe bảo là lót ở đế giày cao gót thì lúc đi sẽ không bị đau nữa, tôi cũng không biết có dùng được không nhưng mà thôi, cứ coi như là mượn hoa hiến phật đi.
Giang cần moi một bao đệm mềm rực rỡ từ xe mua sắm ra rồi nhét vào tay Nhạc Trúc, sau đó mới đẩy xe đi tính tiền.
Nhạc Trúc cầm nệm mềm mà sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới hiểu ra Giang Cần đã phát hiện ra việc cô đau chân từ sớm rồi.
Vừa nãy bảo lạc đường cũng chỉ là một cái cớ thôi, thực tế là muốn để mình có thể nghỉ ngơi thêm một chút.
Là giám đốc marketing của trung tâm thương mại Vạn Chúng, Nhạc Trúc từng tiếp đón rất nhiều khách hàng nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp từ tận đáy lòng, vẫn còn là sinh viên nha, đúng là đơn thuần lương thiện thành thật.
Ấy?
Không đúng, hình như thứ này cậu ta không trả tiền đúng không?
Mẹ nó, chẳng lẽ đây là “mượn” hoa hiến phật trong truyền thuyết?
Chớp mắt một cái đã tới hai giờ chiều.
Giang Cần tạm biệt Nhạc Trúc, dắt tiểu phú bà ra khỏi trung tâm thương mại Vạn Chúng, về lại Lâm Đại.
Sau khi dỡ đống hàng hóa khỏi xe, Giang Cần phân công để mỗi người chọn một thứ, dùng thử trong một khoảng thời gian.
Vừa nghe thấy có đồ dùng miễn phí, sự hứng thú của mọi người bay lên nhanh chóng, bạn chọn tôi chọn một lúc, khi tới lượt Lộ Phi Vũ thì trên bàn đã chỉ còn lại một đôi tất chân màu đen.
- Ông chủ, tôi không thể trải nghiệm thứ này đúng chứ?
Giang Cần nhìn y một cái:
- Người khác làm được mà sao anh không làm được? Anh không có chân à?
Lộ Phi Vũ mặt cắt không còn giọt máu:
- Đây là đồ con gái mặc, nếu tôi mặc cái này đi vòng vòng quanh trường thì biết giấu mặt vào đâu đây.
- Nhìn bản mặt vô tri ngờ nghệch của anh xem, lúc trước tất chân được phát minh ra để cho quý tộc mặc đấy, không phải quý tộc thì không dám mặc cái này.
- Ông chủ, cậu khá quý tộc, cậu mặc đi, đến lúc đó cậu nói trải nghiệm cho tôi thì cũng như nhau mà.
Vì để y nhận lấy, Giang Cần cũng không khách sáo nữa:
- Sợ bị người ta thấy thì mặc ở trong, bên ngoài mặc quần mùa thu, quần bông quần lông gì gì đó, làm gì có ai thấy đâu. Có khi anh em tốt hay người bạn cùng phòng mạnh mẽ hùng tráng của anh còn trộm mặc một cái bên trong cũng không chừng.
Lộ Phi Vũ nghe mà toát mồ hôi hột:
- Thế không phải biến thái à?
Đổng Văn Hào vỗ vỗ vai y:
- Nếu cậu không muốn thì đổi đồ của cậu cho tôi đi.
- Con mẹ nó, Đổng ca, anh thích mặc tất chân đúng không? Không nhìn ra đấy!
- Không, chỉ là tôi không thích đồ của tôi thôi.
Đổng Văn Hào vươn tay, bình tĩnh lôi ba thỏi son ra:
- Ông chủ nói đúng, có thể mặc tất chân ở trong, không ai nhìn ra cả, nhưng nếu cậu phải bôi môi đỏ thì sao? Không phải càng biến thái hơn à?
Lộ Phi Vũ hít sâu một hơi:
- Thôi thôi, tôi vẫn nên mặc tất chân thì hơn.
Tối hôm sau chuyên mục đề cử đã online, tiêu đề rất thẳng thắn: đề cử tất chân tiên nữ vừa thoải mái vừa giữ ấm vừa đẹp cho các chị em, bài viết này thu hút người đọc vì lối viết duyên dáng và đủ loại hình ảnh chân dài miên man.
Chẳng bao lâu sau, số lượng bình luận của bài viết đã hơn một nghìn, hơn nữa đa số những người bình luận đều là những người đàn ông mạnh mẽ.
- Các anh em, tới đây học cách mặc tất chân đi?
- Viết tốt lắm, viết thêm đi, muốn đọc tiếp!
Lộ Phi Vũ cảm thấy bản thân đã ô uế, nhưng quay qua thấy quả môi đỏ chót của Đổng Văn Hào, thì mắt y cũng mù luôn rồi.
Không phải có nhiều sản phẩm điện tử lắm à?
Đệch mợ, ai chọn hết mấy sản phẩm đó rồi vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận