Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 167: Quý ông đích thực

“Tưởng Điềm, buổi tối có hoạt động gì không?”
Tưởng Điềm trả lời gần như trong một giây:
“Có, gần đây ngày nào chúng tôi cũng chơi bài và trò chuyện ở sân tập, cậu có muốn đến thử không?”
Giang Cần suy nghĩ một chút:
“Nhiều người không?”
“Cũng ít, bây giờ là mùa thu, thời tiết có hơi lạnh nên không có nhiều người lắm.”
“Có vui không?”
“Cũng được, mọi người chơi bài và trò chuyện, hóng hớt đủ thứ, kể về ước mơ, nói về tương lai, bầu không khí rất sôi nổi.”
“Được, vậy lát nữa tôi sẽ đến đó.”
Sau khi đọc xong tin nhắn cuối cùng, Tưởng Điềm đặt điện thoại xuống, lập tức ra khỏi giường, sau đó mở ngăn kéo của mình, lấy phấn phủ, cọ nhỏ, bút kẻ mắt, bấm mi, rồi nhìn vào gương trang điểm.
Tống Tình Tình nằm bên cạnh cô tỏ ý không hiểu:
- Sao tối rồi còn trang điểm, ra ngoài hẹn hò với trai à?
- Không, không có.
Tưởng Điềm không ngừng cây cọ nhỏ trong tay mình, nói với cô một câu lấy lệ.
Tống Tình Tình chẹp miệng:
- Gặp bạn trai có gì mà xấu hổ, cho chúng mình xem thử đi chứ, để giúp cậu kiểm định?
- Không phải đi gặp bạn trai, không phải tối nay phải đến sân tập chơi bài sao? Mình đang nghĩ xem liệu có anh chàng đẹp trai nào vừa ý mình không thôi.
- Bớt nghĩ, biết ngay là cậu không thành thật mà, không ngờ thời gian nhập học ngắn ngủi như vậy mà nảy mầm tình yêu rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, sẽ không có ai giành Giang Cần với mình nữa.
Sau khi nghe xong, Tưởng Điềm không biến sắc nói:
- Là con gái thì phải xinh đẹp, chứ không phải vì người nào khác, chủ yếu là làm cho bản thân xinh đẹp, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
Giản Thuần từ bên cạnh cũng thò đầu qua:
- Đi chơi bài cũng cần trang điểm sao? Sân tập tối đen như mực, chỉ có hai ngọn đèn nhỏ, mặt mũi cũng không thấy rõ nữa là?
- Chết tiệt, chẳng phải mấy ngày gần đây Trang Thần luôn chơi bài với chúng ta sao? Điềm Điềm, không phải cậu để ý Trang Thần rối chứ? - Tống Tình Tình bất chợt nghĩ đến một khả năng cẩu huyết.
Tưởng Điềm lập tức phủ nhận:
- Vậy sao được, Trang Thần là của Giản Thuần, mình không dám động đến.
- Đừng như thế, cậu ấy không phải của mình, nếu cậu thấy thích thì cứ lấy đi, mình không có ý kiến.
Sau khi Giản Thuần nói xong cũng bắt đầu thay quần áo, cô không giống Tưởng Điềm, cần trang điểm xinh đẹp đến thế. Dù sao Trang Thần cũng không có tư cách yêu cầu cô đặc biệt chưng diện, chẳng qua là cô không thể chấp nhận việc mặc đồ ngủ ra ngoài thôi.
Sau khi chỉnh trang xong, ba cô gái rời khỏi ký túc xá, Tưởng Điềm đi phía trước, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, suốt đường đi quả thực đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Còn Tống Tình Tình lại để mặt mộc ra ngoài, có vẻ bình thường hơn một chút nhưng cũng dễ nhìn hơn Phan Tú.
Giản Thuần được xem là có vẻ đẹp trời ban, có thể sánh ngang với người có khuôn mặt trang điểm tinh xảo như Tưởng Điềm, nhưng cô ăn mặc khá thùng thình, trông có cảm giác như em gái nhà bên.
Vừa đến cổng sân tập, mấy người đã nhìn thấy Trang Thần chờ từ sớm, y một tay xách trà sữa, một tay xách đồ ăn vặt, tất cả đều là của sáu người họ.
Nhìn dáng vẻ này của y là biết, nếu nhà không có chút gia thế thì thật sự không thể được xem là chàng trai ấm áp.
Sau khi đến sân tập, bọn họ trải tấm thảm ra, sau đó vừa tán gẫu, vừa chơi bài.
Rõ ràng Tưởng Điềm có chút trong lòng không yên, ra bài sai đến mấy lần, khiến Tống Tình Tình không nhịn được mà phàn nàn.
- Điềm Điềm, có phải cậu có tâm sự gì không?
- Không có, tâm trạng không được tốt thôi. - Tưởng Điềm rút hai lá Joker ném ra.
Ngay lúc này, Giang Cần từ xa đi tới, khi đến bên cạnh thì vẫy tay với họ, sau đó ngồi xuống thảm.
Tống Tình Tình hoàn toàn không ngờ hắn sẽ đến, nên lập tức lui về sau một chút, ban đêm ở Lâm Đại rất tối, từ góc nhìn của Giang Cần sẽ không nhìn rõ Tống Tình Tình, nhưng Tống Tình Tình để mặt mộc thì lại cuống cuồng không thôi.
- Sao cậu lại đến đây?
Giản Thuần vẫn nhớ việc mình bị cười nhạo trong bữa liên hoan tối đó, nên cô không có thiện cảm với Giang Cần.
Giang Cần vươn người:
- Buổi tối chán quá, không tìm được chỗ nào chơi, nên ra ngoài đi dạo một lát, có nước không?
- Uống trà sữa đi.
Tưởng Điềm chỉ vào cái túi trước mặt Trang Thần.
Giang Cần với tay lấy, kết quả lại bị Giản Thuần ngăn lại:
- Cậu ra dáng quý ông một chút được không? Đây là trà sữa mà Trang Thần mua cho bọn tôi!
Trang Thần thấy thế cũng không nhịn được lên tiếng:
- Giang Cần à, ra ngoài chơi với bạn học nữ mà không mua một chút đồ ăn vặt hay trà sữa thì thật không ra dáng quý ông rồi, còn giành cả trà sữa của con gái, cậu quả là không biết xấu hổ.
Tốt, nói hay lắm, thú vị quá, rất đỉnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận