Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 459: Hôn? Lão Tào phun thắng ! (3)

Tống Tình Tình cũng bị dọa sợ, mãi lâu mới tỉnh lại:
- Tôi, tôi chọn chia sẻ!
- Lựa chọn sáng suốt, nhưng tôi khuyên cậu nên bàn bạc với gia đình, cho tôi câu trả lời chính xác.
- Được, tôi về ký túc xá sẽ gọi điện cho mẹ!
Giang Cần gật đầu, đứng dậy chào tạm biệt, dẫn theo bộ ba cùng ký túc xá rời khỏi căng tin.
Lúc này, Tào Quảng Vũ đã phấn khích không ngừng:
- Lão Giang, lúc nãy cậu khoe quá đỉnh, trực tiếp đánh cho mấy người phòng bên kia không nói nên lời.
Giang Cần dừng bước chân một chút:
- Cậu hiểu lầm rồi, tôi không hề flex.
Một câu tôi không hề flex phong khinh vân đạm này khiến Tào Quảng Vũ lại có cảm giác bị tát một phát vào mặt.
Năng lực lợi hại nhất của Giang Cần không phải là dễ dàng khiến người ta cảm nhận được sự chênh lệch trong cuộc sống, mà là loại trang bức xong rồi vẫn là vẻ mặt bình tĩnh này, khiêm nhường như thể mình chưa làm gì cả, lực công kích này còn lớn hơn cả lúc đang trang bức, thật khiến người ta nhớ mãi không quên.
“Chết tiệt, quá tuyệt vời!”
“Hắn luyện như thế nào vậy?”
Tào Quảng Vũ cập nhật lại bảng kỹ năng, trên đường về ký túc không ngừng suy ngẫm, cảm thấy thu hoạch được rất nhiều.
Cùng lúc đó trong căng tin, nam nữ sinh lớp Tài chính 3 vẫn đang im lặng, những người chưa ăn xong thì tiếp tục cúi đầu ăn, những người đã ăn xong thì khó chịu hơn, lại không có việc gì khác để làm, chỉ có thể trợn mắt giả ngu.
Nhưng cho dù là đang ăn hay chưa ăn, đầu vẫn ngứa không chịu nổi.
Chỉ có Tống Tình Tình, vui vẻ đến mức ngồi không yên, nóng lòng muốn trò chuyện với mẹ mình một cách nghiêm túc về vấn đề này.
Vì thế, các cô gái vàng của lớp Tài chính 3 quyết định cùng nhau trở về ký túc xá để chứng kiến thời khắc này, bởi vì họ cũng muốn nghe tiếng kinh ngạc của gia đình Tống Tình Tình.
- Thuần Thuần, cậu khoan hãy về, lát nữa ăn xong, chúng ta vào thành phố xem phim.
Trang Thần cảm thấy lần đầu tiên kiếm tiền có ý nghĩa trọng đại, muốn ở bên Giản Thuần thêm chút nữa, tận hưởng niềm vui này.
- Cậu đi với bạn cùng phòng đi, mình không đi đâu, mình muốn nghe xem Tống Tình Tình nói với mẹ cô ấy thế nào, còn muốn biết phản ứng của mẹ cô ấy nữa!
Giản Thuần dường như còn phấn khích hơn cả Tống Tình Tình, bỏ lại một câu rồi rời khỏi căng tin.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Trang Thần mím chặt đôi môi khô khốc, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ có nỗi thất vọng vô tận dâng lên trong lòng, rồi lại nhanh chóng bị giấu đi, một cách thành thục đến mức khiến người ta xót xa.
- Lão Trang, đừng có quá nhiều áp lực tâm lý, Giang Cần vốn dĩ không phải người bình thường, người như chúng ta không thể so sánh được.
Tả Bách Cường không nhịn được vỗ vai y, giống như một người anh lớn an ủi một câu.
- Tại sao chứ? Cũng là một cái mũi hai con mắt, sao cậu ta lại không bình thường? Tôi làm gì cậu ta cũng nhảy ra chèn ép tôi, khiến thành tích của tôi trở nên mờ nhạt, cậu nói có phải cậu ta đang nhắm vào tôi không!
Trang Thần trong lòng rất khó chịu, bởi y biết biểu hiện phấn khích của Giản Thuần khi rời đi không phải vì Tống Tình Tình.
Vì cái gì?
Vì Giang Cần, chắc chắn là cô ấy từ tận đáy lòng cảm thấy quen biết Giang Cần là chuyện rất tự hào, cho nên mới nóng lòng muốn biết phản ứng của gia đình Tống Tình Tình, muốn từ sự ngạc nhiên của gia đình Tống Tình Tình để cảm nhận niềm vinh quang kia.
Giống như bạn có một người bạn học cũ rất xuất sắc rất nổi tiếng, bạn sẽ đi khắp nơi khoe với mọi người, đó là bạn học của tôi, hồi học đại học chúng tôi là bạn thân nhất, sau đó khi nhìn thấy người khác ngạc nhiên, trong lòng cũng thấy vui sướng.
- Lão Trang, tôi nói thật, cậu ta thật sự không nhắm vào cậu.
Trang Thần nhìn Tả Bách Cường:
- Sao cậu biết chắc chắn?
Tả Bách Cường lấy khăn giấy lau miệng:
- Cậu không tham gia kỳ quân sự, rất nhiều chuyện không hiểu. Giang Cần lúc mới nhập học còn hung dữ hơn thế này nhiều, ai không phục thì phun thẳng mặt, biệt danh là người chuyên phun người khác, hôm nay đã coi như là tem tém lại rất nhiều rồi.
- Cậu đang đùa à?
Trang Thần mặt đầy vẻ không tin.
Tả Bách Cường lắc lắc đầu:
- Tôi kể cho cậu một ví dụ trực quan nhất, cậu nhìn Tống Tình Tình xem, bình thường gặp chúng ta còn chẳng thèm liếc mắt, lại đi theo Giang Cần gọi là nam thần nam thần, cậu nghĩ cô ấy từ ban đầu đã là như vậy hả? Không, ban đầu cô ấy rất kiêu ngạo, kết quả bị Giang Cần phun cho phục. Cho nên nói, không tham gia kỳ quân sự quả thực là may mắn của cậu, nếu không cảm giác chênh lệch sẽ càng mãnh liệt hơn.
Trang Thần trầm mặc một lúc, đột nhiên cười lạnh:
- Chỉ là khởi nghiệp thôi mà, Giang Cần có thể, tôi cũng có thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận