Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 171: Nhà này không có ta thì phải tán !

Nhưng nếu như đến năm hai năm ba vẫn muốn làm thêm, hơn nữa còn có kinh nghiệm làm thêm từ năm nhất đại học, vậy có thể là thiếu tiền thật, hoặc là thật sự muốn rèn luyện bản thân.
- Ê, mỹ nữ, giúp chúng tôi đá quả bóng kia lại đây với!
- Ôi mé, đẹp quá, nữ thần của khoa nào đây?
- Mỹ nữ, thêm QQ đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm!
Giang Cần xem qua đơn đăng ký, nghe thấy giọng nói lập tức quay đầu nhìn, phát hiện có mấy tên sinh viên nam đang đá bóng trên sân vận động, đang cười rồi gào to với Phùng Nam Thư đang ngồi bên đường kia.
Hắn nhíu mày, lập tức định qua đó chửi, nhưng không ngờ rằng Phùng Nam Thư đã đáp lời họ rồi đứng lên.
Tiểu phú bà vốn luôn đối tốt với mọi người, nghe thấy người khác xin giúp đỡ, cho dù mình sợ giao tiếp nhưng vẫn muốn giúp đỡ họ, thế là lộc cà lộc cộc chạy tới chỗ quả bóng lăn đến, một chân đá ra, ai ngờ lại khiến quả bóng bay cao tận mấy mét, bay ra ngoài hàng rào của sân vận động.
Nụ cười của mấy tên sinh viên kia tắt ngủm, im lặng một hồi, sau đó chạy theo quả bóng.
Da đầu Giang Cần tê dại, giả bộ như không nhìn thấy, quay đầu tiếp tục xem đơn đăng ký, lại phát hiện đơn đăng ký bị Ngụy Lan Lan lấy mất rồi.
- Sao đấy?
Giang Cần hơi thắc mắc hỏi.
Ngụy Lan Lan gấp rút cất đơn đăng ký về chỗ cũ, bỏ hết những ứng viên nữ trong đó, rồi đưa lại nó cho Giang Cần:
- Không có gì đâu, tôi chợt nhớ ra lúc mình chọn ứng viên không chặt chẽ cho lắm, để lẫn mấy người không phù hợp với tiêu chí vào đó, bây giờ được rồi, cực kỳ thích hợp với cậu luôn.
Giang Cần nhìn năm tờ đăng ký còn sót lại trong tay mình, thầm nghĩ trong lòng mẹ nó sao toàn là đực rựa, lại không phải trong thể chế, có ông chủ nào lại thích tuyển nam thư ký không?
Không phải ta kỳ thị giới tính, nhưng nói về tính cẩn thận và nhẫn nại, thì công việc thư ký này quả thực vẫn phù hợp với con gái hơn.
- Thôi dẹp đi, chuyện thư ký để sau hẵng nói.
Giang Cần trả lại đơn đăng ký cho Ngụy Lan Lan.
Ngụy Lan Lan thở phào nhẹ nhõm, thấp thỏm trong lòng, nhà này không có ta sẽ phải tan, ông chủ không có ta phải chết:
- Vậy tôi về tìm xem, có thời gian sẽ tới báo cáo cho cậu.
- Được, cô về văn phòng đi, à đúng rồi, gọi Đổng Văn Hào đến đây, để anh ta chủ trì lễ trao giải, tôi không lộ diện đâu.
- Oke ông chủ.
Nửa tiếng sau, nhân viên đã dựng xong sân khấu, còn rất long trọng, nhà thiết kế Bàng Hải đứng sau cánh gà rõ ràng có sự tiến bộ hơn trong công việc, thiết kế sân dài đơn giản và tự nhiên.
Sau đó, Đổng Văn Hào cũng tới đây, trong tay cầm bài phát biểu trao giải do Thời Miểu Miểu viết, bắt đầu luyện dần cho quen.
Sinh viên được thông báo ồ ạt tập trung lại sân vận động của trường, dần dần vây kín sân khấu.
Thực ra Giang Cần không thích bày vẽ như thế này, bởi vì cuộc thi hoa khôi học đường dù nói thế nào cũng là hoạt động mang tính giải trí, nói thật không phù hợp với sinh viên, nhưng mọi người đều đến rồi, bạn làm sao có thể ngăn cản, cho nên chỉ đành theo ý người ta thôi.
Nói ra cũng thú vị, bọn họ vậy mà lại tự làm fan sign, nhìn qua có cảm giác giống fan meeting.
Trong chỗ này, lượng fan của Phương Huyên là nhiều nhất, bởi vì khoa Báo chí ở khuôn viên chính, đến góp vui cũng rất tiện.
Thứ hai chính là Sở Ti Kỳ.
Học viện Luật ở khu phía đông, tuy đường xa, nhưng vẫn có rất nhiều người đến ủng hộ cô, điều này cũng chứng minh người đứng đầu bảng quả thực có chút giá trị.
Sau cùng là người đứng thư tư Hồng Nhan.
Tuy cô chuyển ngành rồi, nhưng vẫn có không ít người ở khoa Luật yêu thích cô, hơn nữa khoa Thương mại Quốc tế biết cô là nữ thần mới đến, cũng có không ít người đến đây ủng hộ.
Sau nữa là người về thứ hai, Liễu Y Y, cô có không ít fan, nhưng sau khi cô xuất hiện thì sắc mặt không tốt cho lắm.
Nói thật, cô không hiểu nổi, sinh viên nam khoa Văn không hề ít hơn khoa Luật, mình làm sao lại thua Sở Ti Kỳ.
Không lẽ dung mạo của mình chỉ thanh tú thôi sao?
Tiếp theo là Ngô Manh của khoa Xây dựng, nói thật, nhan sắc của cô có phần kém hơn mấy người còn lại, nhưng cô lại được tất cả những sinh viên nam ở khoa Xây dựng yêu chiều, không thể xem thường thực lực của cô được.
Sau đó âm nhạc vang lên, lễ trao giải chính thức bắt đầu, Sở Ti Kỳ mặc một chiếc váy trắng, đứng trên bục, gương mặc đắc ý.
Hoa khôi số một a, đây là vinh dự cô chưa từng có được hồi còn học cao trung, lúc đó, người chói lóa nhất là Phùng Nam Thư, cô vĩnh viễn không đuổi kịp.
Nhưng nữ sinh ở đại học nhiều lắm, giải thưởng này quả thực có giá trị rất cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận