Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 629: Phùng Nam Thư năm 9 tuổi (2)

Bên phải của những chiếc ví sẽ luôn có một ngăn trong dùng để đựng ảnh, mà ví của Phùng Nam Thư cũng có một ngăn như vậy, bên trong để một bức ảnh có kích cỡ tương tự.
Trong ảnh là Phùng Nam Thư và Giang Cần, trước mặt họ còn có một cặp đôi xa lạ đang ngồi nắm tay nhau trông rất giống Giang Cần.
Tần Tịnh Thu rút bức ảnh ra nhìn chăm chú hồi lâu, cũng không biết vì sao bà lại đột nhiên lật ảnh lại xem phía sau bức ảnh.
Phía sau có đề bốn chữ nắn nót, ghi rằng “một nhà bốn người”.
- Ông chủ, sao cậu vẫn chưa ngủ?
Trong khách sạn quốc tế Khải Tân, Lộ Phi Vũ vừa đi thang máy xuống sảnh đã bắt gặp Giang Cần mặc đồ ngủ đi dép lê đang đi qua đi lại, còn thường xuyên nhìn ra màn đêm phía ngoài.
- Không sao, tôi đang rảnh rỗi chán đời nên đi dạo tý.
- Xùy, lúc nãy còn bảo chúng tôi không được đi linh tinh mà bây giờ cậu lại ra đây đi dạo.
Giang Cần cười hề hề, sau đó hắn đột nhiên nghe được tiếng động cơ ô tô, vậy là không nhịn được nhìn ra ngoài cửa.
Dưới màn đêm thăm thẳm, chiếc xe dần dần dừng bánh trước cửa, có một người đàn ông bụng bia bước xuống xe, mà từ trong khách sạn cũng có một người đàn ông bụng bia khác chạy ra.
Hai người còn cách nhau mười mấy mét đã bắt đầu lớn tiếng nói chuyện, hai người dang tay định ôm nhau thắm thiết, nhưng vì bụng của hai người quá to nên chẳng ai có thể ôm được đối phương, chỉ có thể cùng nhau cười ha hả.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Cần vô cảm trở vào, lại ngồi xuống sofa.
Đêm mùa hạ bất chợt nổi gió, khiến hai cây cảnh được trồng trước cửa khách sạn Khải Tân đồng loạt kêu tiếng loạt soạt, hai ngọn cờ tổ quốc và cờ khách sạn cũng tung bay theo gió.
Giang Cần ngồi trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, hắn uể oải hơi dựa vào sofa, nhàm chán chơi trò rắn săn mồi. Trong lúc ấy, nhân viên phục vụ tiền sảnh của khách sạn đã tới châm ba lần trà cho hắn, còn bưng lên một đĩa đồ ăn điểm tâm, thực sự rất biết chiều lòng khách hàng.
- Mời anh uống trà ạ.
- Cảm ơn anh.
- Anh đang đợi ai sao? Điều hòa đại sảnh có thể hơi lạnh một chút, anh có cần lấy chăn không?
Giang Cần xua tay từ chối lòng tốt của đối phương:
- Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi chỉ ngồi đây một lúc thôi rồi sẽ về phòng ấy mà.
Nhân viên phục vụ gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ bản thân đã nghe câu này ba lần rồi, mà có thấy hắn có ý muốn rời đi đâu, ngược lại cứ ngóng ngoài cửa mãi như đau đáu chờ ai ấy.
Tuy vậy, người nhân viên này biết đây chính là khách quý ở trong căn hộ khách sạn nên cũng chẳng dám nhiều lời, vậy là y liền quay trở về quầy lễ tân.
Nửa tiếng sau, ông chủ Giang đã khiến rắn săn mồi đâm vào tường, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của nó. Hắn ngay lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra những cửa hàng đối diện khách sạn đã đóng cửa.
Đã 10 giờ rồi sao?
Hắn nhìn giờ, nghĩ có lẽ tối nay tiểu phú bà sẽ không về nữa.
Không về cũng không biết đường gọi một cuộc điện thoại, Giang Cần lật qua lật lại điện thoại trong tay, trong lòng dường như vô cùng trống rỗng.
Có nên gọi điện thoại hỏi để xác nhận cô ấy không về khách sạn rồi về phòng ngủ không nhỉ? Dù sao mai hắn cũng phải đi máy bay, không thể thức quá khuya được, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ vật vờ cho coi.
Giang Cần mân mê điện thoại phân vân hồi lâu, nhưng rốt cuộc cũng không gọi cho Phùng Nam Thư.
Nếu hắn hỏi thì sẽ giống như kiểu hắn đợi tiểu phú bà về ngủ cùng, cảm giác tựa như thiếu cô thì hắn không ngủ được, nghe quá mập mờ.
Mà sự mập mờ chính là bước đầu tiên khiến tình bạn sụp đổ.
Đúng lúc này, thang máy phía cuối phòng nghỉ đột nhiên mở ra, Lộ Phi Vũ đêm hôm không ngủ mà loẹt quẹt dép lê của khách sạn lò dò xuất hiện.
- Ông chủ vẫn chưa về phòng sao? Phòng đắt như thế mà không tranh thủ ở thì tiếc hùi hụi mất.
- Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng, sao giờ này mà anh còn xuống đây làm quái gì?
Lộ Phi Vũ đưa tay chỉ về hướng lễ tân:
- Tôi hỏi cách sử dụng bồn tắm mát-xa trong nhà vệ sinh. Ngày mai chúng ta đi rồi, bà chủ lại không có người thân ở Thâm Quyến với Quảng Đông, không thử thì tuột cơ hội mất.
- Anh được đấy Phi Vũ.
Giang Cần bật ngón tay cái.
- Cảm ơn ông chủ.
Khi hai người đang nói chuyện, chợt một chiếc xe màu đen từ từ dừng bánh trước cửa khách sạn Khải Tân.
Sau khi cửa xe mở ra, tiểu phú bà dáng vẻ ngoan ngoãn bước xuống, quay người tạm biệt thím của cô.
Trong màn đêm, vẻ đẹp của Phùng Nam Thư càng thêm lay động lòng người, gương mặt cô vốn đã xinh đẹp không tỳ vết, khi đứng trước cửa khách sạn tranh sáng tranh tối lại càng khiến cô xinh đẹp mê người tựa như một con búp bê bằng sứ tinh xảo.
Tần Tịnh Thu không nỡ liền ôm chặt tiểu phú bà một cái, dặn dò cô phải biết chăm sóc bản thân, có chuyện gì phải gọi điện nói cho bà biết. Cuối cùng Tần Tịnh Thu đưa mắt nhìn theo cô dần đi vào khách sạn Khải Tân trong màn đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận