Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 590: Bán Multi-group cho tôi đi (2)

Diệp Tử Khanh vô cảm nói:
- Thôi để tôi nói thật nhé, sở dĩ tôi tin tưởng cậu như vậy vì tôi đã điều tra lịch sử sáng lập và phát triển của Multi-group rồi, thủ đoạn marketing của cậu cực kỳ lợi hại, hơn nữa cậu cũng rất hiểu tâm lý của người tiêu dùng và các chủ cửa hàng, đây chính là điều kiện quan trọng nhất khi làm O2O.
Giang Cần nhún vai:
- Nhưng tôi vẫn thấy Zhihu tốt hơn chút, với cả đội của tôi cũng đã bắt đầu dời trọng tâm công việc qua bên đó rồi.
- Vậy cậu bán cho tôi đi, tôi sẽ làm.
- Học đệ, cậu cứ ra giá đi, chỉ cần không quá đáng thì tôi có thể trả được, tôi nhất định sẽ khiến Multi-group trở thành hệ thống O2O lớn nhất nước.
Nghe vậy, Giang Cần chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ ngoài tiểu ác ma là Phùng Nam Thư ra thì đây chắc chắn là người phụ nữ giàu có nhất mình từng gặp, đúng là thứ tốt nào cũng dám mua.
Nhưng hắn lại cảm thấy rất kỳ quái, qua nhiều lần tiếp xúc, Giang Cần cảm thấy Diệp Tử Khanh nên thiên về kiểu cực kỳ lạnh lùng mới đúng, nhưng chỉ cần nhắc tới mấy chữ Multi-group là lại bắt đầu không khống chế được bản thân, ngay lập tức trở nên vô cùng cuồng nhiệt.
Đây là sức mạnh của chấp niệm ư?
Vì đã từng thất bại một lần nên vẫn luôn thấy không cam lòng? Tính ra cũng giống mình phết đấy chứ.
- Học tỷ, không nói về chuyện có bán hay không, song tôi vẫn tò mò là nếu chị là tôi thì chị sẽ làm gì đây?
- Tiếp tục mở rộng ra bên ngoài, mục tiêu là Quảng Thâm ở phía bắc.
Giang Cần thở dài:
- Nhưng vậy thì cần rất nhiều tiền, đến lúc đó không cần chờ gió đông nữa, Multi-group sẽ chết luôn ở nhóm tiên phong rồi còn đâu.
Diệp Tử Khanh không hề để bụng tới chuyện đó:
- Chúng ta có thể tìm người góp vốn.
- Không, bây giờ chưa được, vẫn chưa phải cơ hội tốt nhất của Multi-group.
- Nhưng ít nhất cậu cũng phải mở rộng nó ra bên ngoài chứ, xem xem có thể đi được bao xa. Nếu không đi ra ngoài thì cho dù cảnh có đẹp đến đâu, cậu cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Giang Cần lắc đầu:
- Tạm thời tôi sẽ không mở rộng nhưng chắc chắn cũng sẽ không bán, cảm ơn ý tốt của chị.
Diệp Tử Khanh hơi thất vọng nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Tôi có thể tham gia vào công ty cậu, giúp cậu mở rộng, chú của tôi là phó hội trưởng hội thương mại Thượng Hải, hai người chúng ta liên thủ với nhau thì kiểu gì cũng có thể tăng độ phổ biến trên khắp thành phố tuyến một.
- Phó hội trưởng hội thương mại Thượng Hải là ai?
Diệp Tử Khanh móc một tấm danh thiếp ra đưa cho hắn:
- Tôi hiểu sẽ không có ai muốn bán tâm huyết của mình đi cả, nhưng tôi cũng hy vọng cậu đừng o ép sự phát triển của Multi-group, chỉ cần cậu có ý muốn mở rộng nó ra ngoài thì tôi có thể cho cậu mượn mối quan hệ của tôi.
Giang Cần đọc lướt qua tấm danh thiếp rồi đưa nó cho tiểu phú bà:
- Nhìn này, hoa văn này giống hoa văn trên thẻ trà sữa của tiệm Hỉ Điềm chúng ta kìa.
- Học đệ, chúng ta đang bàn về vấn đề nghiêm túc đấy! - Diệp Tử Khanh hơi bực mình.
Giờ cô mới phát hiện, não Giang Cần chỉ chứa mỗi chuyện yêu đương thôi, hơn nữa còn rất nặng. Bởi vì trong hơn mười phút nói chuyện này, hắn hết sờ nắn tay nhỏ rồi lại đút nước cho cô bé kia.
Đúng, cô thừa nhận cô bé này là người xinh đẹp nhất trong số những người cô từng gặp, chính cô cũng không nhịn được mà muốn nhìn thêm, huống chi là thằng nhóc mới lớn tràn đầy năng lượng như Giang Cần chứ.
Nhưng vừa nãy, khi cô đưa cho cái danh thiếp có giá trị vô cùng cao quý đối với Multi-group mà Giang Cần lại chỉ chú ý tới hoa văn trên danh thiếp.
Diệp Tử Khanh khó có thể hiểu được tại sao loại người như Giang Cần lại có thể xây dựng được quy mô cỡ đó, chẳng lẽ là do nhân viên hắn tuyển về ưu tú hơn nhân viên của mình ư?
Giang Cần trả lại danh thiếp cho Diệp Tử Khanh, bộ ngực ưỡn cao như sắp đặt lên được mặt bàn:
- Học tỷ, tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của chị thật cẩn thận, nhưng tôi không muốn mượn dùng ngoại lực sớm như vậy, Giang Cần tôi cũng có sự kiêu ngạo của chính mình.
- Vậy cậu cứ nghĩ cho thật kỹ đi, sau kỳ nghỉ hè tôi sẽ tới đây lần nữa. Học đệ, kinh doanh là một việc cực kỳ nghiêm túc, tôi hy vọng cậu đừng cà lơ cà phất như vậy nữa.
Diệp Tử Khanh cầm túi của mình lên rồi đạp mạnh giày cao gót đi ra khỏi văn phòng, trong lòng tràn ngập phẫn uất.
- Học tỷ đi đường cẩn thận, 208 luôn luôn chào đón chị.
Giang Cần đuổi theo tiễn cô thì vừa thấy Diệp Tử Khanh đột ngột quay đầu lại:
- Phương thức liên lạc tư nhân của chú tôi có tiền cũng không mua được đâu, cậu đã bỏ lỡ quá nhiều rồi.
Giang Cần bình tĩnh vẫy tay chào tạm biệt, sau đó đi bộ trên sân vắng về phía Phùng Nam Thư:
- Mình đoán vừa nãy cậu đã nhớ kỹ số điện thoại trên tấm danh thiếp kia rồi.
Phùng Nam Thư hơi choáng váng:
- Mình… Hình như mình nhớ thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận