Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 604: Mình muốn ở nhà cậu (1)

Đổng Văn Hào: “Chỗ mát mẻ không đáng để mở rộng, nên về bản chất thì chúng ta vẫn là đi làm việc thôi.”
Ngụy Lan Lan: “Vừa nãy tôi nhận được thông báo là ông chủ muốn chúng ta mang máy tính đi cùng, không mang thì không cho mua vé về.”
Tô Nại: “Sao cậu ta không dám trực tiếp nói những lời này với chúng ta?”
Đổng Văn Hào: “Vì cậu to gan cấm chat ông chủ rồi.”
Giang Cần ngồi trên ghế nhìn Tô Nại điên cuồng vô tri trong nhóm, mà cảm thấy vô cùng yên bình.
Một lập trình viên nho nhỏ mà lại dám có ước mơ chống đối tư bản là mình đây, đúng là lấy trứng chọi đá mà.
Lúc này, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã cực kỳ âm u, tiếng sấm liên hồi không dứt, trên cửa sổ cũng có giọt mưa đánh vào và không ngừng biến dạng, hình thành nên Tế Châu mưa bụi mơ hồ.
Bỗng nhiên phòng ngủ của Giang Cần bị đẩy ra, Phùng Nam Thư buộc tóc đuôi ngựa lạnh lùng tiến vào từ phòng khách, trên tay còn cầm một hộp đào vàng đặt xuống bàn hắn.
- Giang Cần, mình cho cậu ăn đồ hộp này.
Giang Cần bật con dao nhỏ lên, cạy ra một khe hở nhỏ ở ven nắp hộp, rồi nhẹ nhàng mở nó ra:
- Đừng ăn nhiều quá, ba ngày nay cậu đã ăn hết hai hộp rồi đó.
- Mình mang tới cho cậu ăn mà. - Phùng Nam Thư trông cực kỳ ngây thơ vô tội.
- Lúc cậu ăn hộp đầu tiên cũng nói như vậy, kết quả mình mới uống được một ngụm nước thôi đấy, lại còn là nước do cậu ăn thừa lại nữa.
Phùng Nam Thư phồng má, cầm lấy hộp ngồi xuống giường, bắt đầu cầm thìa nhỏ xúc ăn, ăn mệt thì dựa vào góc bàn nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ:
- Giang Cần, ảnh gia đình nhà mình bao giờ mới xong đây.
Giang Cần duỗi người:
- Làm xong rồi đấy, hôm qua bên đó vừa gọi cho mình bảo qua lấy.
Phùng Nam Thư ngồi thẳng dậy:
- Vậy chúng ta đi lấy đi.
- Còn mưa to lắm, đợi bao giờ mưa tạnh rồi đi.
- Ò ò.
Phùng Nam Thư cởi giày ra, nằm xuống giường rồi chui vào trong cái chăn màu hồng, nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng gõ chữ lạch cạch của Giang Cần, trong lòng vui vẻ tự do.
Gần đây, hôm nào cô cũng chạy qua đây, lần nào cũng đến khuya mới về, chủ yếu là sự ấm áp của nhà Giang Cần có một loại ma lực đặc thù đối với cô, tới là không muốn rời đi.
Tuy trong biệt thự hoa viên của cô cũng có ti vi, còn lớn hơn của nhà Giang Cần, sô pha cũng thoải mái hơn ở nhà Giang Cần nhưng lại không có chút hấp dẫn nào với cô.
Ngược lại, dù nơi này ti vi nho nhỏ, sô pha nho nhỏ nhưng mà chỉ cần ngồi ở chỗ này thì quảng cáo trong mắt cô cũng trở nên đẹp hơn rất nhiều.
- Giang Cần, nếu mình không có nhà để về thì mình có thể ở luôn ở nơi này đúng không?
Giang Cần nghe xong thì nheo mắt lại:
- Đừng nói là cậu định bán biệt thự nhà mình đi đấy nhé?
Phùng Nam Thư ló đầu ra khỏi ổ chăn nhìn hắn:
- Có thể bán hả?
- Vậy chắc chú Cung sẽ hô to lợi hại đấy, với cả chú ấy lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải đổi nhà dọn nhà, mà chú ấy đang ở nhà cậu đúng không? Nếu bán thật thì chú ấy dọn đi đâu? Cũng dọn tới nhà mình ở hả?
- …
Phùng Nam Thư mím môi rồi lại chui vào trong chăn, quay lưng lại với hắn:
- Nhưng mà nhà cậu thoải mái thật mà.
Giang Cần thấy cô cuộn lại thành một đống trong ổ chăn của mình thì mỉm cười:
- Vậy cậu cứ ngủ ở đây một lúc đi, bao giờ trời tạnh thì mình đưa cậu đi tiệm chụp ảnh lấy album.
- Ờ.
Phùng Nam Thư đồng ý rồi nhắm mắt lại.
Bên tai là tiếng gõ bàn phím, ngoài cửa là tiếng mưa rơi lã chã, cộng thêm cả tiếng sấm lúc có lúc không, tất cả chúng khiến cơn buồn ngủ ồ ạt tới như nước mưa chảy trên mặt đường, nhẹ nhàng kéo cô vào trong mộng.
Thi thoảng cô gái xinh đẹp này không khác gì một con mèo cả, sẽ luôn dễ dàng chìm vào giấc ngủ khi hoàn cảnh xung quanh có thể đem lại đủ cảm giác an toàn.
Hai tiếng sau, trời vẫn chưa hết mưa, nhưng cũng đã có xu thế yếu bớt rồi, Phùng Nam Thư bò dậy dụi mắt, thì lại thấy Giang Cần đang ngơ ngẩn nhìn mưa ngoài ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập vẻ tang thương.
- Giang Cần, mình dậy rồi nè.
- Đi rửa mặt đi rồi mình đưa cậu đi lấy album, tiện đi ăn một bữa luôn.
Giang Cần tắt máy tính đi rồi cầm sẵn chìa khóa xe, hắn chờ tiểu phú bà rửa xong xuôi mới lái xe tới tiệm chụp ảnh Hải Âu.
Vì không bỏ rơi bức ảnh nào lại, còn in ra hai bản nên hai cái album cũng khá nặng, Giang Cần để đống đó vào cốp xe, chỉ để lại một quyển cho tiểu phú bà, sau đó hắn tạt đại vào một tiệm cơm nhỏ nào đó để giải quyết bữa trưa hôm nay.
Trong quá trình ăn, Phùng Nam Thư vẫn luôn cẩn thận lật từng tờ album một, cô nhìn mỗi người trong từng tấm ảnh mà đôi mắt cứ lấp lánh không thôi.
Giang Cần đút cho cái gì là cô há mồm ăn cái nấy, nhưng đôi mắt nhỏ đáng yêu kia chưa từng rời khỏi album.
Mê mẩn đến vậy sao?
Giang Cần gắp một miếng ớt đút qua nhưng tiểu phú bà cũng ăn, nhai hai cái, im lặng một giây sau mới phát ra tiếng khè khè.
- Cậu muốn ăn nữa không?
- Muốn chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận