Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 627: Này size nhiêu nhỉ?

- Thế tại sao cậu lại nằm ngủ trên giường của mình?
- Vì có một mình mình không ngủ được.
- Tào lao, cậu ngủ một mình từ nhỏ tới lớn còn gì? Sao bây giờ lại không ngủ được?
Phùng Nam Thư nghe xong thì trầm ngâm một lúc:
- Giang Cần, sau khi mình quen cậu đã sinh ra rất nhiều thói quen xấu.
Giang Cần híp mắt nhìn sát khuôn mặt của cô:
- Đừng có vừa ăn cắp vừa la làng nữa, đi đánh răng rửa mặt nhanh đi.
- Ồ.
Ngồi trên xe limousine Mercedes, đi trên tuyến đường tham quan được sắp đặt trước, lại còn có hướng dẫn viên không ngừng kể những câu chuyện lịch sử thú vị sinh động, chuyện này đúng là vô cùng trang bức.
Lộ Phi Vũ sợ người ta không nhìn thấy y bá cháy bọ chét như thế nào, cho nên mỗi lần lên xuống xe, y đều phải lượn qua lượn lại quanh xe một vòng.
- Đúng là tên không có tiền đồ.
Giang Cần lầm bầm mắng chửi rồi vẫy tay để Đổng Văn Hào nhanh chóng kéo Lộ Phi Vũ lại, đi vào một nhà hàng chuyên ẩm thực địa phương.
Sau khi đã ăn no uống say, đã đến lúc chơi bời hưởng thụ, xa hoa phung phí một phen.
Từ phòng ăn xoay tròn của hòn ngọc phương đông, cổ trấn miền sông nước có hơn một nghìn năm lịch sử, cho tới quần thể kiến trúc truyền thống phong cách Thượng Hải, cuối cùng Giang Cần đưa mọi người đến Trung tâm Tài chính Thượng Hải - một trong những kiến trúc biểu tượng của thành phố này.
Đây là một tòa nhà chọc trời rộng hơn 10 nghìn mét vuông với 101 tầng, trừ trung tâm thương mại tầng trệt và khu ngắm cảnh tầng cao nhất ra thì tất cả những chỗ còn lại đều là văn phòng của các công ty khác nhau.
Chứng khoán tài chính, nghiên cứu và phát triển, vốn đầu tư mạo hiểm, tư vấn kinh doanh, công nghệ mạng internet, ứng dụng phát triển, ngân hàng đa quốc gia, nơi đây liên quan đến vô số ngành nghề và đa dạng các thể loại doanh nghiệp.
Điều quan trọng nhất khi Giang Cần chọn nơi này là điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến du lịch Thượng Hải, là vì hắn muốn mở rộng tầm mắt cho các nhân viên phòng 208, để họ có thể cảm nhận được bầu không khí thương mại đích thực.
- Tuyết Mai, chụp cho tôi một tấm ảnh đi.
- Vâng thưa ông chủ.
Lô Tuyết Mai đi tới chụp cho Giang Cần một tấm ảnh:
- Cậu xem có được không?
Giang Cần gật gù:
- Bao giờ về thì cho vào album tuyên truyền của chúng ta, ghi là chủ tịch Giang Cần được mời, đưa nhân viên đi tham quan Trung tâm Tài chính Thượng Hải.
- Có người mời chúng ta à?
- Đâu có, trang bức tý thì sao? Cũng có phạm pháp đâu.
Giang Cần cầm lấy máy ảnh, vẫy tay ra hiệu mọi người tập trung trước cửa chính toà nhà để chụp cho họ một bức ảnh tập thể, cuối cùng đưa mọi người lên xe limousine về lại khách sạn.
Khi nghiên cứu thị trường, bước cuối cùng chính là bước quan trọng nhất, đó chính là tổng hợp và chỉnh lý thông tin.
Bạn nhìn ra điều gì, kết luận ra cái gì đều phải được tổng hợp lại, nếu không sẽ rất dễ quên đi mất.
Sau khi đã chỉnh lý tài liệu xong xuôi, Giang Cần sai Ngụy Lan Lan tổng hợp lại thành một file rồi gửi qua hòm thư QQ của Nhạc Trúc để Multi-group chi nhánh Vạn Chúng nghiên cứu và phân tích chúng.
Vì đối tượng quảng bá lần này được tập trung vào nhóm sinh viên đại học nên chỉ có sinh viên mới tìm ra được trọng tâm của chúng, do vậy Giang Cần đã để những nhân viên nòng cốt của phòng 208 thực hiện việc nghiên cứu thị trường.
Tuy vậy, người bắt tay vào việc nghiên cứu tiếp thị địa phương thực tế lại là chi nhánh Vạn Chúng, vì thế hắn mới để chi nhánh này trù tính và lên kế hoạch tổng thể.
Những nhiệm vụ khác nhau phải được giao phó cho các thể loại nhân viên khác nhau, đây chính là triết lý đối nhân xử thế của ông chủ.
- Ớ, bà chủ của chúng ta đâu mất rồi?
Sau khi kết thúc cuộc họp tổng kết, Tô Nại đột nhiên đặt câu hỏi.
Giang Cần tắt máy tính bảng trong tay:
- Cô ấy vừa được người nhà đón về rồi, bữa tối nay chúng ta cứ ăn trước, không cần đợi cô ấy đâu. Ăn xong thì đừng đi linh tinh nữa, trở về thu dọn hành lý, ngày mai chúng ta tới thành phố tiếp theo.
- Ông chủ, bà chủ có người thân ở Thâm Quyến với Quảng Đông không? Nếu mà có thì tôi tình nguyện cống hiến hành lý của mình đi lạc, nói thật là tôi thích được chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng lắm hí hí.
Lộ Phi Vũ dường như vẫn còn chưa thỏa mãn với sự xa hoa hưởng lạc hôm nay, đã bắt đầu nhen nhóm kế hoạch cho hai thành phố còn lại.
Giang Cần ngước lên nhìn y:
- Hình như tôi nghe thấy tiếng gì ý nhỉ? À hình như là tiếng hát hành lý của cậu đấy, nó đang hát là “Hãy nghe tôi nói lời cảm ơn bạn, vì có bạn mà tôi thấy ấm áp suốt bốn mùa”.
Ăn xong bữa tối, Giang Cần trở về phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Những quần áo giày dép, đồ vệ sinh cá nhân, đến cả bộ đồ lót chú hổ và đồ lót ren được phơi trong nhà vệ sinh sau khi tiểu phú bà giặt xong cũng đều được hắn thu gom tất cả cất đi, tránh việc ngày mai khởi hành vội vã sẽ quên mất.
- Cái này size bao nhiêu nhỉ?
Giang Cần cong năm ngón tay lại dùng nắm đấm để ước lượng, miệng hắn không khỏi xuýt xoa, trong lòng cũng rối loạn hồi lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận