Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 581: Cô gia quả là diệu nhân (2)

Phùng Nam Thư xoa chân, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn:
- Giang Cần, cậu là một con gấu đen xấu xa.
- Không, cậu sai rồi, thật ra mình là một tên biến thái.
Giang Cần vỗ vỗ sách giáo khoa, cũng đã lên xong kế hoạch học tập cho ngày mai rồi.
Học tập, thật là mẹ nó vui.
Nếu hồi cấp 3 cũng có những dụng cụ học tập phụ trợ như này, e là Thanh Hoa Bắc Đại cũng chẳng là gì.
Đạo lý này cho chúng ta biết, tìm một người bạn tốt thực sự rất có ích cho việc học.
Sáng hôm sau, trời đổ mưa nhỏ, Cao Văn Tuệ thức dậy tắm rửa xong, định đến Hỉ Điềm trông tiệm, nhưng phát hiện mấy ngày nay bận ôn tập nên mấy đôi tất thay ra đều đã quên giặt.
- Nam Thư, mình không có tất sạch, có thể cho mình mượn một đôi được không?
- Văn Tuệ, mình không có tất cho cậu mượn đâu. - Phùng Nam Thư ngẩng đầu, ngơ ngác đáp.
Cao Văn Tuệ hơi sững sờ:
- Ể, không phải cậu có nhiều tất lắm sao?
- Hỏng hết rồi.
Phùng Nam Thư hù khuôn mặt nhỏ mà trả lời, sau đó mở ra cuốn lễ nghi xã giao mượn ở thư viện, nghiên cứu cẩn thận bạn tốt có còn thể làm được việc gì nữa.
Cao Văn Tuệ ngơ ngác, thầm nghĩ Lâm Đại làm gì có chuột nhỉ?
Thôi bỏ đi, dù sao bên ngoài vẫn đang mưa, mang dép đi vậy, quầy bar ở Hỉ Điềm rất cao, cho dù mang dép cũng không ai nhìn thấy.
Cao Văn Tuệ cầm ô đi ra ngoài, đến Hỉ Điềm, thay ca cho sinh viên làm thêm bận rộn cả buổi chiều, sau đó cô bắt đầu ngơ ngác nằm dài trên quầy.
Hôm nay trời mưa nên có rất ít người đến uống trà sữa, cho dù là sinh viên đội mưa đi học cũng muốn mau chóng vào lớp, hầu như chẳng ai chịu ghé mua ly trà sữa.
Càng ngồi càng thấy chán, thế là cô bắt đầu suy nghĩ, định viết một bộ tiểu thuyết. Bộ đó phải lấy Giang Cần và Phùng Nam Thư làm nhân vật chính, rồi bổ sung thêm những chi tiết trong trí tưởng tượng của cô, hợp thành tác phẩm có một không hai.
“Dùng danh nghĩa bạn bè để yêu em”.
Cao Văn Tuệ lấy bút, viết xuống 8 chữ trên phiếu chi trên bàn thu ngân.
Vạn sự khởi đầu nan, đối với một người chưa từng viết văn, nếu muốn nghĩ ra một khởi đầu tinh tế thì ba năm ngày cũng không thể nghĩ ra được. Khác với việc cố gắng một cách điên cuồng, điều này cần phải có một điểm vào khéo léo.
Bạn học Tiểu Cao vừa suy nghĩ, vừa làm trà sữa, trong miệng còn ngâm nga bài hát, trông rất là vui vẻ.
Mọi chuyện cứ như vậy cho đến giữa trưa, Giang Cần bất ngờ dẫn Từ Ngọc đến quảng trường trước, kiểm tra sổ sách của quán trà sữa Hỉ Điềm.
Dẫu sao cũng cuối học kỳ rồi, tuy Hỉ Điềm là sản nghiệp tiện tay làm ra, nhưng vẫn phải quan tâm kiếm được bao nhiêu lợi nhuận.
- Tiểu Cao, lúc cậu về ký túc xá thì đưa cái này cho Phùng Nam Thư giùm tôi nhé.
- Đây là cái gì? Đồ ăn vặt à?
Giang Cần sửng sốt một lúc, thầm nghĩ Tiểu Cao có chút bản lĩnh, đoán bừa cũng có thể đáng tin như vậy.
Cùng lúc đó, Cao Văn Tuệ đã lén mở chiếc túi màu đen ra, nào ngờ vừa nhìn thấy đã lập tức choáng váng.
Bên trong có đủ loại tất, bao gồm tất ren mỏng, tất dài màu trắng, quần tất màu đen, tất họa tiết dễ thương, tất lưới cá đen...
Lớn nhỏ tổng cộng có hơn ba mươi đôi, khiến đầu óc Cao Văn Tuệ quay cuồng.
- Cậu còn mua tất cho Phùng Nam Thư, sao có thể là bạn được? Cậu nói thật đi, có phải mấy con hổ con đó cũng là do cậu mua không?
- Cậu thì hiểu cái gì.
Giang Cần xì cô một tiếng, thầm nhủ pháp luật có quy định, làm hư đồ người khác thì phải bồi thường, cho dù là đồ của bạn tốt cũng không được chơi xấu, thế mới gọi là chính nhân quân tử.
Sau khi kết thúc công việc part-time, Cao Văn Tuệ trở về ký túc xá, bởi vì trời đầy mây và mưa, toàn bộ ký túc xá trở nên tối đen như mực, mấy chị em ở trong ký túc xá tất cả đều nằm trên giường chơi điện thoại di động, khuôn mặt bị phản quang chiếu sáng.
Tiểu Cao một tay cầm cơm rang, một tay cầm túi xách, lặng lẽ đi đến bên giường Phùng Nam Thư.
- Nam Thư, mau nhìn này, chồng cậu mua cho mình đôi tất mới.
- Không phải mua cho mình sao?
Phùng Nam Thư đáng thương nhìn cô.
Cao Văn Tuệ giơ túi lên, lộ ra một nụ cười đắc ý:
- Đương nhiên là mua cho mình rồi, hôm nay cậu ta đến quán trà sữa kiểm tra sổ sách, thấy mình không có tất, thế là mua cho mình mấy chục đôi, cậu ta còn nói đây gọi là quan tâm nhân viên.
Phùng Nam Thư mặt không chút thay đổi vùi vào gối, dùng giọng buồn bực nói:
- Văn Tuệ, mình không không ghen tị đâu.
- Ôi, được rồi được rồi, chỉ là chọc cậu thôi, là cậu ta mua cho cậu.
- Cậu là người xấu.
Cao Văn Tuệ đem chiếc túi màu đen đặt vào trong lòng cô:
- Cậu xem, bây giờ cậu có nhiều tất như vậy, có thể cho mình mượn một đôi không?
Phùng Nam Thư suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Không cho mượn, bởi vì Giang Cần không thích đổi khẩu vị, nhưng mình có thể cho cậu một đôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận