Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 416: Con rồng thứ hai (2)

- Tôi cảm thấy mấy người bán xong đợt hàng này thì sẽ đi trốn nợ ngay đấy.
- Sao tôi lại thấy bọn họ không bán nổi nên mới phải chạy đi trốn nợ vậy?
Triệu Tổ Xương nghe xong cũng tự hỏi một chút, ngay sau đó liền lấy điện thoại ra gọi, hẳn là đang sắp xếp người tới trang trí lại.
Trong lần gặp trước đó, Giang Cần đã dùng thực lực để chứng minh được nhãn lực của bản thân cho bọn họ, thế cho nên về cơ bản là bọn họ sẽ làm theo gần hết những kiến nghị của hắn, đây cũng là kết quả sau khi Hà Ích Quân đặc biệt dặn dò xuống dưới.
Sau đó, Giang Cần lại đi tham quan tầng hai và tầng bốn một vòng.
Những gánh nặng có lợi nhuận thấp đã được cắt giảm gần hết rồi, kệ hàng cũng đang trong giai đoạn điều chỉnh để giảm bớt các chưng bày lặp lại của những sản phẩm giông giống nhau, cũng để lại đủ không gian cho việc cải tạo, đây cũng là cách làm phù hợp với kế hoạch đề ra, xem ra tuy nhân viên của Vạn Chúng không quá am hiểu về bố cục nhưng lại có năng lực làm việc cực cao.
Dạo xong một vòng thì cũng đã tới chạng vạng rồi, hoàng hôn ráng đỏ đã nhuốm màu cả bầu trời.
Triệu Tổ Xương nhớ tới chuyện vẫn chưa xài hết kinh phí lần trước nên đã đề nghị đi một con rồng.
Giang Cần suy nghĩ một lúc cũng thấy năm mới vừa qua, kỳ nghỉ chưa kết thúc, trong trường có khi mới có lác đác vài người, ký túc xá thì trống huơ trống hoắc, giờ về cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Rồng thì đi rồng, coi như là giết thời gian.
- Một con rồng là cái gì?
- Là một con rồng đó.
Dương Thụ An ngây thơ mờ mịt đi vào đại sảnh huy hoàng, rồi đi qua cánh cửa khắc rồng phượng tùm lum, ngồi trên ghế sô pha màu xanh ngọc, cuối cùng bị chấn động trước những chị gái mặc váy siêu ngắn được gọi vào để hát cùng bọn họ.
Quách Tử Hàng nhìn thấy biểu cảm của y, lập tức có niềm tin:
- Thế nào lão Dương, tôi không troll cậu đúng chứ? Nếu tôi không đề cử cậu thì giờ cậu có được mát mắt thế này không?
- Lỗ hay không thì còn chưa biết, nhưng mà thế giới của người trưởng thành đúng là ghê gớm thiệt.
“Giang Cần, đi dạo.”
“Nhà cậu quá xa, không thể đi dạo được, đợi đến khai giảng đi.”
“Vậy mình có chút tò mò muốn biết là cậu đang làm gì.”
“Mình đã về trường trước rồi, giờ đang chuẩn bị bài cho học kỳ sau ở ký túc xá, cậu đừng nói nữa, biển tri thức đúng là quá đa dạng phức tạp và thú vị.”
Đèn disco trên đỉnh đầu không ngừng lập lòe tỏa ra ánh sáng rực rỡ làm người ta hoa cả mắt, trong đó bọn họ còn được vờn quanh bởi tiếng ca ngọt đến phát ngấy và vài cái đá lông nheo khi chị gái kia quay đầu lại.
Giang Cần nhìn cảnh trước mắt một lúc rồi bỗng nhớ tới ca khúc chủ đề của phim hoạt hình Tây Du Ký.
Cái gì mà yêu ma quỷ quái, cái gì mà người đẹp họa bì, cái gì mà núi đao biển lửa, cái gì mà váy ngắn đen thui cũng không ngăn được gậy như ý có thể biến lớn biến nhỏ tùy thích…
Hình như là hát như thế đúng không nhỉ?
Ai dà, lâu quá rồi, vài ca từ không còn nhớ rõ nữa cơ mà câu đầu với câu thứ tư chắc chắn là không sai, điểm này hắn có thể xác định được.
Giang Cần quay qua bên phải, đã thấy Quách Tử Hàng và Dương Thụ An đều rất hưng phấn, nhưng sự hưng phấn ấy lại đi cùng với co quắp.
Nói đến cùng thì cũng chỉ là mấy đứa sinh viên, hơn nữa mới năm nhất thì làm gì dám đi ôm các em gái gì đó, chỉ biết ngắm rồi mồm cảm thán thèm thuồng thôi.
Đôi khi chị gái đang hát còn cố ý vén váy lên một chút hoặc nháy mắt với một trong hai người là hai nhóc này lại bắt đầu kích động, kích động nhưng không dám hành động, chỉ dám thảo luận trong âm thầm.
- Vừa nãy cậu… Có thấy gì không?
Quách Tử Hàng đỏ hết cả mặt già:
- Không, tôi không thấy gì cả, hắc hắc.
Dương Thụ An cũng không nhịn được mà nở nụ cười đê tiện:
- Hắc hắc, tôi cũng không thấy gì cả.
- Bật mí với cậu nè lão Dương, ngày này năm ngoái tôi đã đến đây một lần rồi, nhưng mà đợt đó còn hơi khẩn trương nên tôi cứ cúi đầu thẹn thùng mãi thôi, không dám xem kỹ.
- Yên tâm, lần này có tôi ở với cậu, hai ta cứ to gan mà nhìn.
Triệu Tổ Xương ngồi cạnh nghe mà khó chịu hết cả người, tuy nhiên vẫn ngồi nghiêm chỉnh, miệng liên tục phì phèo thuốc lá đến mức sắp mút ra mồi lửa từ tàn thuốc luôn rồi.
Xem?
Xem không thì còn gì là vui nữa?
Nhưng chuyện này giống như là mời khách về nhà ăn cơm, khách không ăn thì chủ nhà cũng ngại ăn trước.
Này gọi là EQ cao.
Vì vậy một buổi karaoke tay vịn bị mấy người làm cho nhạt nhẽo vô cùng, tràn ngập hương vị văn minh lễ phép, cao thượng thuần khiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận