Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 168: Niềm vui của tiểu phú bà

Giang Cần lập tức rụt tay lại, sợ dị ứng lông chó, sau đó tầm mắt nhìn về quán trà sữa cách đó không xa, ánh mắt men theo tia sáng yếu ớt mà tìm kiếm mãi.
Đúng lúc này, một bóng dáng yêu kiều từ trong màn đêm đi đến, vóc dáng dịu dàng, mái tóc dài bồng bềnh, ngũ quan lộ ra vẻ tinh xảo và mỹ miều trong ánh trăng mờ mịt, sau đó vuốt phẳng váy rồi ngồi bên cạnh Giang Cần.
Thật ra, Tưởng Điềm và những người khác đều biết mối quan hệ giữa Giang Cần và Phùng Nam Thư không đơn giản, nhưng theo tin tức thu được từ lớp bốn thì thấy, dường như hai người họ không hề ở bên nhau, mà luôn lấy danh nghĩa là “người bạn thân nhất”.
Nhưng nhìn hai người ngồi cạnh nhau, thực sự có cảm giác như một cặp xứng đôi.
Việc này không hề mang nghĩa Giang Cần cũng đẹp trai ngất trời, có thể xứng với nhan sắc của Phùng Nam Thư, mà là trên người Giang Cần tỏ ra một loại khí chất không bình thường, ở trước mặt Phùng Nam Thư cũng không khiến người ta cảm thấy quá bình thường.
- Uống đi.
Phùng Nam Thư bóc vỏ ống hút cắm vào trong ly, rồi đưa đến trước mặt Giang Cần, hàng mi mong manh và cong vút bị ánh đèn nhuộm thành màu bạc.
Giang Cần cũng rất khát nước, chiều nay hắn phải tranh luận quyết liệt với những hộ kinh doanh kia, rồi lại ăn vội nửa hộp cơm, một miếng nước cũng chưa uống, thế là lập tức ngậm ống hút một hơi.
- Ngon không?
- Cũng được, vị hơi nhạt, nhưng dùng để giải khát thì cũng không tệ. - Giang Cần thành thật trả lời.
Chiếc mũi xinh đẹp của Phùng Nam Thư khẽ nhăn lại, sau đó ngậm ống hút trong miệng mình, nhìn những người xung quanh với ánh mắt lạnh lùng.
Tưởng Điềm thu lại nụ cười, biểu cảm ỉu xìu thất vọng.
Tống Tình Tình lại trốn về sau một chút, đang thầm mắng Tưởng Điềm, vì cô nhìn ra Tưởng Điềm biết Giang Cần sẽ đến, nhưng cố tình không nói cho cô biết.
Còn Giản Thuần lại nhìn Phùng Nam Thư, có cảm giác tự ti mặc cảm, sắc mặt có hơi uể oải.
Cuối cùng là Trang Thần, y liếc nhìn Giản Thuần rồi lại nhìn trà sữa mà mình đã mua, trong lòng rất khó chịu, cảm thấy sự chênh lệch quá đỗi mạnh mẽ.
Giang Cần cũng có suy nghĩ của riêng mình, hắn đang cẩn thận phân định, rốt cuộc Phùng Nam Thư có biết chuyện hôn gián tiếp này không? Nhưng nhìn biểu cảm ngốc nghếch của cô, dường như cô không hề cố ý trêu chọc mình.
- Nói chuyện đi, không phải nói rất vui sao?
Giang Cần lấy lại tinh thần, thầm nghĩ Tưởng Điềm có hơi thổi phồng, cái gì mà chơi bài và trò chuyện rất vui, rõ ràng là cứ cúi đầu im lặng với vẻ mặt khó chịu.
- Không chơi nữa, trời hơi lạnh, tôi về ký túc xá trước.
Giản Thuần vứt xấp bài tây xuống, vẻ mặt u ám định rời khỏi sân tập. Thấy vậy, Trang Thần và Tống Tình Tình lập tức đi theo, cứ như vậy, Tưởng Điềm hoàn toàn biến thành một bóng đèn, còn là kiểu có trang điểm, cô không kìm nổi sự mất tự nhiên, thế là cũng đứng dậy nói lời tạm biệt rồi rời khỏi sân tập.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Niềm vui mà họ nói rốt cuộc đang ở đâu?
Vẻ mặt Giang Cần bối rối, quay đầu nhìn về phía Phùng Nam Thư, nhưng lại thấy cô đưa ly trà sữa đến lần nữa, trong đôi mắt bập bềnh sóng nước, lộ ra vẻ mềm mại và ấm áp.
Khoảng thời gian sau đó, không hóng hớt, không trò chuyện, không bài poker.
Cả hai cứ ngồi một cách tẻ nhạt như vậy suốt một tiếng đồng hồ, cho đến khi quay lại ký túc xá, trong đôi mắt của Phùng Nam Thư chỉ toàn lấp lánh ánh sáng vui thích.
Đột nhiên Giang Cần có cảm giác, dường như tiểu phú bà không kén chọn bất kỳ nơi nào, dù ở đâu cũng thấy rất vui vẻ.
Nhưng, rốt cuộc… điều gì lại khiến cô vui vẻ như vậy?
Khó hiểu, thực sự rất khó hiểu.
Chiều thứ năm, thời tiết quang đãng, trời trong không mây.
Giang Cần ngồi xe buýt đến Thịnh Thị, dưới sự hướng dẫn của nhân viên đi đến phòng trưng bày, xem xét tỉ mỉ mẫu cúp của họ, cuối cùng chọn một chiếc cúp có hình đôi cánh thiên thần xếp chồng lên nhau.
Nữ thần và thiên thần đều được dùng để miêu tả vẻ đẹp, thứ này không thể nào miêu tả cụ thể về nữ thần, nhưng một đôi cánh trắng tinh khôi thường tượng trưng cho thiên thần.
Giang Cần cảm thấy nếu bản thân là hoa khôi, chắc chắn sẽ rất thích hình dáng đôi cánh thiên thần như thế này, không nói đến việc xinh đẹp như thế nào, nhưng ít nhất cũng bắt mắt.
- Có thể làm thành màu trắng được không?
- Màu trắng? Bình thường chúng tôi đều làm thành màu vàng kim, chưa từng thấy chiếc cúp nào được làm thành màu trắng cả.
- Hỏi thử xem có làm được không, kiểu màu trắng có độ sáng bóng ấy, trông rất đơn thuần, rất ngây thơ.
Nhân viên xoay người vào xưởng, hỏi thăm một chút, cuối cùng câu trả lời là có thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận