Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 193: Môn đăng hộ đối

Giang Cần trực tiếp bỏ qua quảng trường nhỏ ở ký túc xá nam trong đầu, nhưng hắn vẫn đang phân vân do dự không biết có nên mở quán trà sữa ở bên này hay không.
Bản thân vị trí kinh doanh thuận tiện, tương ứng với nhu cầu quảng cáo cũng thấp hơn.
Bản thân đã bận đến nổi cung không đủ cầu, vậy tại sao vẫn phải quảng cáo để thu hút thêm một lượng khách hàng chứ?
Mỗi ngày có cả nghìn khách hàng, nhưng một ngày chỉ có thể làm được tám trăm ly trà sữa, vậy cho dù có hai nghìn khách hàng, số tiền có thể kiếm được cũng chỉ là tám trăm ly trà sữa, thế thì chẳng phải rất uổng phí chi phí quảng cáo sao?
Tuy nhiên, sảnh ký túc xá nữ không có khu nghỉ ngơi ngược lại đem ra xem xét.
Đúng lúc này, một cô gái tóc ngắn từ dưới lầu đi lên, Quách Tử Hàng lập tức chào hỏi, hai người nói vài câu rồi đi về phía Giang Cần.
- Lão Giang, để tao giới thiệu một chút, đây là học tỷ trong khoa tao, tên là Thôi Nhã Đình.
- Chào cậu.
- Xin chào, Giang Cần. - Phần tự giới thiệu của Giang Cần luôn ngắn gọn.
Thôi Nhã Đình hơi tò mò:
- Mọi người đang làm gì vậy?
- Chúng tôi đang đi dạo khuôn viên trường Đại học Khoa học Kỹ Thuật, xem xem có chỗ nào khác với Lâm Đại.
Giang Cần khẽ mỉm cười.
- Lâm Đại các cậu đẹp hơn, Đại học Khoa học Kỹ thuật chúng tôi quả thực không bằng, chưa kể đến diện tích nhỏ hơn một nửa, mà ngay cả cơ sở hạ tầng cũng không thể sánh bằng.
Quách Tử Hàng không biết tại sao Giang Cần lại không nói việc mở quán trà sữa, y nghĩ nói ra chuyện này sẽ trang bức thật sướng.
Thực ra Giang Cần biết được suy nghĩ của y, nhưng vẫn không nhịn được mà thầm mắng một tiếng ngu xuẩn trong lòng.
Nếu khoe khoang trước mặt một cô gái, bạn của mình có xe Audi, có thể mở quán trà sữa, đẹp trai, cả người đều tỏ ra khí chất ưu tú, cô gái đó chắc chắn sẽ không cảm thấy bạn rất ngầu, mà chỉ hỏi bạn, số QQ của bạn kia là bao nhiêu?
Thế nên, nếu nước tiểu của mình không vàng thì dứt khoát đừng tiểu.
Tiếp sau đó, Giang cần kết thúc cuộc khảo sát, cùng lão Quách và những người khác đi đến căng tin của Đại học Khoa học Kỹ thuật ăn trưa.
Với tư cách là chủ nhà, chắc chắn Quách Tử Hàng phải đãi khách một bữa, căng tin cũng không đắt, nên y đã chạy ngay đến đó.
Phòng Tiểu Tuyền suy nghĩ cần phải phục vụ ông chủ, thế là hỏi Giang Cần muốn ăn gì, sau đó cũng đi theo Quách Tử Hàng, ở lại chỉ còn Giang Cần và Thôi Nhã Đình.
- Bạn gái của cậu không đẹp lắm, không xứng với cậu.
Sau khi hai người kia rời đi, Thôi Nhã Đình đột nhiên mở miệng.
Giang Cần khẽ mỉm cười:
- Thích là được rồi.
- Tình yêu hiển nhiên chỉ cần thích là được, nhưng muốn dài lâu thì vẫn cần môn đăng hộ đối. Cậu lái xe Audi, chứng tỏ điều kiện gia đình cậu rất khá giả, nhưng cô gái đó cả người đồ nhái, chắc chắn gia cảnh không tốt, đúng chứ?
- Cả người tôi cũng đều là đồ nhái.
Thôi Nhã Đình mím môi:
- Người lái Audi mà mặc đồ nhái thì gọi là “giản dị” phải không?
- Những gì học tỷ nói rất có lý, nhưng luôn có một số trường hợp đặc biệt tồn tại.
- Trường hợp đặc biệt gì?
Giang Cần hạ thấp giọng:
- Ví dụ như Audi của tôi là xe thuê, chỉ đến trường Đại học Khoa học Kỹ thuật mọi người cưa gái.
Vừa dứt lời, Quách Tử Hàng đã lạch bạch đi tới, cái tên này phí sinh hoạt không nhiều, nhưng rất thích khoe của, gọi đồ ăn toàn là bốn mặn ba chay còn thêm cả súp gà.
Giang Cần lại không kén ăn, về cơ bản thì có gì ăn đó, nhưng Thôi Nhã Đình ở đối diện lại chừa lại cà rốt, ớt xanh và cần tây trong đĩa, chỉ chọn ăn hết phần thịt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Cần mỉm cười, thầm nghĩ, lão Quách ơi lão Quách, nếu mày ở bên cô ấy, có thể sau này sẽ trở thành một con thỏ trắng.
Đến buổi chiều, Thôi Nhã Đình trở về ký túc xá, Quách Tử Hàng tiễn nhóm người Giang Cần tới cổng trường.
- Lão Giang, mày thấy Thôi Nhã Đình thế nào?
- Thời gian tiếp xúc không nhiều, không thể nhìn ra được, nhảy đến kết luận ngay cũng không tốt. Nhưng chắc chắn sự lo lắng cẩn trọng của cô ấy gấp đôi mày. Hơn nữa, cô ấy khá để ý đến chuyện môn đăng hộ đối. Tao nghĩ mày phải tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của cô ấy trước, nếu khoảng cách quá lớn thì bỏ đi.
Sau khi Quách Tử Hàng nghe xong thì gật đầu, ghi nhớ lời nói của Giang Cần trong lòng, y khá có niềm tin với người nghĩa phụ này, nói đùa, vừa ra tay là tiêu hết mấy trăm nghìn, ngay cả Phùng Nam Thư cũng giành được, thế nên lời khuyên của hắn đương nhiên phải nghe, nhưng nói đến hoàn cảnh gia đình, thực ra lão Quách cũng có thắc mắc.
- Gia đình của mày và Phùng Nam Thư cũng không hợp nhau, có lẽ sau này sẽ không dễ kết hôn.
- Một người anh họ hàng xóm của tao là ở rể, lúc kết hôn rất vui, nói rằng nhà xe đều do bố vợ mua cho, nhưng mới mấy năm đã không ổn, bị vợ đánh đến nổi chạy thẳng về nhà.
- Cút, tao cần mày cho lời khuyên chắc?
Giang Cần thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng, đạp ga lái xe ra khỏi Đại học Khoa học Kỹ thuật Lâm Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận