Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 284: Mua hàng theo nhóm, chó còn không làm (2)

Trương Bách Thanh quay lại nhìn hắn một cái:
- Em muốn thuê dì trong trường đi? Vậy ký túc xá phải làm sao đây? Em trông hả?
- Không phải thuê đi mất, các dì ấy vẫn ở ký túc xá, chỉ là cần mấy dì giúp em quản lý quá trình nhận hàng và hủy đơn là được.
- Tại sao lại phải thuê dì quản lý ký túc xá? Nhận sinh viên làm thêm còn chưa đủ hay sao?
- Cái em làm là bán hàng qua mạng đó thầy, ngày nào cũng có người giao hàng tới lấy hàng gửi đến cho sinh viên. Nhưng mà thời gian sinh viên lấy hàng lại không cố định được, sinh viên đi làm thêm cũng không thể canh ở ký túc xá suốt ngày, vậy nên ứng cử viên sáng giá nhất chính là dì quản lý ký túc xá rồi.
Giang Cần cố tình không đề cập đến cụm từ mua hàng theo nhóm, sợ khiến Trương Bách Thanh liên tưởng đến Diệp Tử Khanh.
Nhìn cách phản ứng của chủ nhiệm Hồ bên Đại học Khoa học Kỹ thuật là biết, người phụ nữ này đã để lại bóng ma lớn thế nào cho bốn trường, có thể không đề cập tới khái niệm mua hàng theo nhóm thì phải cố gắng hết sức để không nói tới nó.
- Em nói cho thầy nghe về vụ bán hàng qua mạng đi, thầy vẫn chưa hiểu lắm.
Lúc lâu sau, Trương Bách Thanh nghĩ gì đó xong mới nói.
- Chính là chuyển thao tác lựa chọn hàng hóa lên mạng, bỏ qua chướng ngại về mặt địa điểm và thời gian, đề cao hiệu suất mua sắm và số lượng người mua, lấy sức mua khổng lồ thực hiện việc chuyển hóa lợi nhuận, tập trung đơn đặt hàng lại rồi giao tới tận nhà, không ra ngoài cũng có thể mua đồ mình muốn, đây là hình thức mua bán kiểu mới mà em khai phá ra.
Giang Cần mở rộng khái niệm mua hàng theo nhóm, làm mơ hồ các bước cụ thể rồi mới dõng dạc nói ra.
Trương Bách Thanh nghe xong thì thấy khá quen tai, hình như ông đã nghe được ở đâu rồi mà nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được.
- Sinh viên lập nghiệp nên được nâng đỡ mới đúng, đặc biệt là người khiến diễn đàn này trở nên sinh động như bây giờ, việc đó cũng đem lại lợi ích cho trường, em có thể yêu cầu bất cứ nguồn vốn nào nhưng còn nhân lực thì… thầy không thể đồng ý được, vì con người là sinh vật có tư tưởng, có tư tưởng thì chắc chắn sẽ tồn tại xung đột.
Giang Cần ưỡn ngực thẳng lưng:
- Hiệu trưởng, diễn đàn của em đã hoạt động được ba tháng rồi, thuê hơn bốn mươi sinh viên song tới nay chúng em chưa có bất kỳ cuộc tranh cãi tập thể nào.
Trương Bách Thanh trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:
- Nói thế nào thì học sinh sinh viên cũng khác với người trưởng thành.
- Thầy cho em thử một thời gian đi, nếu có vấn đề gì thì sẽ dừng lại ngay.
- Như vậy đi, chiều mai thầy sắp xếp rảnh ra nửa ngày, em đưa dự án và kế hoạch phát triển dự án tới để thầy xem kỹ lại, tiện hỏi ý kiến của giáo sư Nghiêm luôn.
Giang Cần ho khan một tiếng:
- Hiệu trưởng, em không có thời gian.
Trương Bách Thanh nhíu mày:
- Hiệu trưởng như thầy còn có thời gian rảnh rỗi mà sao em lại không có thời gian?
- Không phải em không có thời gian rảnh, mà ngày mai web Multi-group chính thức online rồi, bọn em đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng đã thỏa thuận xong với các bên đối tác rồi, đã rót vốn vào đó, thầy nghĩ đó là trận tử chiến của tụi em cũng được, nên phá nhà nên dìm thuyền thì cũng làm hết rồi, giờ chỉ còn thiếu dì quản lý ký túc xá thôi.
- …
Trương Bách Thanh quay cả người ra sau:
- Ý em là nếu thầy không đồng ý thì dự án của em sẽ thất bại hả?
- Chắc chắn sẽ thất bại thảm hại, đến lúc đó không thể lấy lại vốn, cũng không điều hành nổi diễn đàn nữa. Có khi lúc đó Báo Thanh niên Lâm Đại còn tới phỏng vấn em, coi em là tài liệu đen để lấy ra tuyên truyền. Mặt khác, hạng mục vừa học vừa làm cũng thất bại, em không thể trả lương cho các bạn nữa, chắc chắn những sinh viên nghèo sẽ xin nghỉ việc ngay, đến lúc đó có trường khác tới ra oai thì em chỉ đành làm một con thỏ đế thôi, vốn dĩ em đã nhát gan từ nhỏ rồi mà.
Trương Bách Thanh trợn tròn mắt:
- Sao cảnh em miêu tả quen thế? Quen lắm luôn!
Giang Cần biết ông đang định nói tới Diệp Tử Khanh, hắn vội nói qua truyện khác:
- Hiệu trưởng, hãy tin em một lần đi, em sẽ ký hợp đồng trung gian với các dì, em sẽ chịu trách nhiệm cho mọi tranh cãi.
- Chờ chút, đừng nói em định làm mua hàng theo nhóm đấy chứ? - Trương Bách Thanh bỗng biến sắc.
- Không phải, chắc chắn không phải, chỉ có ngu mới làm mua hàng theo nhóm, đây là mua bán qua mạng!
- Thật không?
- Em thề với trời, ai muốn làm mua hàng theo nhóm chắc chắn sẽ trượt hết các môn!
Trương Bách Thanh nhìn hắn đầy vẻ nghi ngờ:
- Sao thầy cứ cảm thấy trước mặt là bẫy rập vậy?
Nhìn kiểu này, Giang Cần biết là ông đã xuôi xuôi rồi nên phải tiến công ngay lập tức:
- Hiệu trưởng, em có lòng tin dự án này sẽ là dự án nổi tiếng nhất do sinh viên gây dựng.
- Này hơi nổ quá rồi đó.
- Hoặc là không làm, hoặc là phải làm tốt nhất.
Trương Bách Thanh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu:
- Vậy em cứ thử đi.
Giang Cần vỗ đùi đen đét:
- Cảm ơn hiệu trưởng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận