Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 611: Hà tổng, cho tôi ít cổ phần (1)

Giang Cần tê dại cả người:
- Thế này đi, anh nói rõ là chuyện gì đã. Là chuyện muốn đôi bên cùng có lợi hay là muốn tôi giúp chuyện gì?
- Tôi có việc muốn nhờ cậu giúp.
- Hóa ra muốn nhờ tôi giúp sao? Thế thì Hà tổng đừng trách tôi chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nhé. Tôi mong anh có thể viết một cái mail về câu chuyện tràng giang đại hải của anh, rồi gửi vào hộp thư cho tôi, sáng mai tôi sẽ đọc sơ qua nó.
Ở đầu dây bên kia, Hà Ích Quân muốn hỏi thăm mẹ của hắn lắm rồi:
- Giang Cần, tên nhóc nhà cậu đúng là kẻ thực dụng!
Giang Cần cười hai tiếng, nhưng mí mắt đã sắp hôn nhau:
- Anh tìm tôi giúp, chả nhẽ tôi không thể ngang tàn một tý sao?
- Được, cậu đợi đó, trong email tôi sẽ dùng thơ Acrostic chửi cậu thậm tệ.
Giang Cần chẳng cần biết Hà Ích Quân đã cúp máy hay chưa, hắn đã nhắm mắt ngủ như chết, còn chẳng thèm mơ mộng tý nào, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh. Tám tiếng sau, hắn lại trở về làm một hảo hán đầy cốt khí, kiêu ngạo tới mức tập liên tiếp mười mấy bài cơ bụng, cơ thể trẻ trung dường như không biết mệt mỏi là gì.
Tập thể dục xong xuôi, Giang Cần liền đi tắm, hắn đứng trước gương trong phòng vệ sinh hít sâu co bụng, nhìn cơ bụng của mình trong gương ở nhiều góc độ khác nhau.
Tốt lắm, đường nét đã vô cùng rõ ràng rồi.
Chắc cũng coi như là đã thành công rồi nhỉ?
Giang Cần vỗ vỗ bụng, định rằng sau khi hoàn thành việc khảo sát bốn thành phố sẽ đưa công ty đi chơi ở một thành phố biển nào đó.
Nếu không đi thì sao mà khiến người khác “không cẩn thận” nhìn thấy cơ bụng của hắn được chứ?
Giang Cần nhếch miệng, kéo rèm cửa sổ ra để nắng sớm vào phòng. Tiếp đó hắn mở email ra xem báo cáo công việc của bộ phận kinh doanh và bộ phận marketing.
Sau khi xem xong báo cáo, Giang Cần chợt nhớ về cuộc điện thoại tối hôm qua, vậy là hắn tìm kiếm trong hộp thư, quả thật trong phần hộp thư đến có một email mới, người gửi là Hà Ích Quân.
Nội dung của email đúng là dài vô tận, chi chít dày đặc chữ khiến cho người đọc hoa cả mắt. Giang Cần đọc kỹ thì thấy đây chính là kế hoạch kinh doanh tiếp theo của tập đoàn Vạn Chúng do Hà Ích Quân viết.
Tất nhiên những thứ bề nổi này không phải điều quan trọng nhất, mà câu cuối cùng Hà Ích Quân viết trong email mới là trọng điểm.
“Giang tổng, giúp tôi chuẩn bị ít tiền, trung tâm mua sắm của thành phố bên cạnh sắp không trụ được nữa rồi. Tôi đã bàn bạc với ông chủ đó rồi, chuẩn bị sang nhượng lại.”
Giang Cần xem xét một hồi, ngón tay bắt đầu gõ chữ lạch cạch:
- Tôi đã đọc rồi. Lão Hà chuẩn bị giúp tôi ít cổ phần, tôi thấy bản thân lâu lắm rồi không cả hai cùng có lợi, cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt.
Email gửi chưa đầy 5 phút, Hà Ích Quân đã ngay lập tức gọi điện thoại tới kêu rống lên như một con khủng long:
- Tên họ Giang kia, yêu cầu này hơi quá rồi đó!
- Hà tổng, thế rốt cuộc anh có mượn tiền nữa hay không?
- Mượn chứ, tôi chắc chắn phải mượn được tiền.
Cải cách hồi đầu năm của trung tâm thương mại Vạn Chúng đã đốt sạch vốn liếng của Hà Ích Quân. Cho dù Vạn Chúng sau khi đổi mới ngày một đi lên, nhưng trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể hoàn đủ vốn, huống hồ y còn nợ ngân hàng cả một đống. Vậy nên lần này Hà Ích Quân đã bị Giang Cần nắm thóp.
Thì ra cho tới bây giờ, tên khốn nạn này vẫn chưa hết thắng!
Giang Cần nhếch miệng, trong lòng tràn đầy cảm giác sung sướng khi được làm kim chủ. Cho dù ban đầu hắn cũng tốn một mớ tiền cho chiến dịch tiếp thị lượng kiếm, nhưng hiện tại Multi-group đã có nền móng vững chắc ở Lâm Xuyên, tiền đang không ngừng tự nhân lên, rút lấy vài triệu tệ cũng chẳng hề hấn gì.
- Giải thích, "Chiến dịch tiếp thị lượng kiếm" là cuốn sách mô tả huyền thoại bán hàng về cách tăng doanh số bán hàng từ 900 nghìn lên 90 triệu trong vòng 3 năm. Hết giải thích.
Sau thiên niên kỷ mới, sức mua của nhân dân tệ lại một lần nữa sụt giảm nghiêm trọng, sau đó lại gặp phải cấm vận của các nước đối với Trung Quốc, khiến tiền mất giá ngày càng nhanh chóng. Vậy nên thay vì tích trữ tiền như một đống giấy lộn trong ngân hàng thì thà đi đầu tư còn hơn.
Nhưng Giang Cần không hề có ý định đầu tư vào sản nghiệp, mà hắn muốn đầu tư vào Hà Ích Quân này.
Khi Zhihu mới chập chững đi nhưng bước đầu tiên, nó đã tình cờ đã đạt được một số những thành tích, khiến Hà Ích Quân tìm hắn để quảng cáo.
Phải biết rằng, khi ấy Giang Cần chỉ là một đứa sinh viên ngốc nghếch vô danh tiểu tốt, còn Hà Ích Quân đã là một thương nhân giàu có hàng thật giá thật của Lâm Xuyên.
Có thể gạt bỏ lòng tự tôn để kêu gọi quan hệ hợp tác như vậy, Giang Cần cảm thấy nếu cho Hà Ích Quân một cơ hội hoặc để y trẻ lại 18 tuổi, y nhất định sẽ trở thành nhân vật chính của thời đại.
Ngoài ra sau khi bữa tiệc kinh doanh Lâm Xuyên kết thúc, chẳng hiểu sao lão Hà lại cảm nhận được sự thay đổi của thời đại nên đã gấp rút bận bịu lên kế hoạch cải cách. Việc làm này tương đương với cắt đi công việc thuần kinh doanh kiếm bộn tiền nhất của y, tựa như một tráng sĩ cắt đi cánh tay của bản thân vậy, y cứ lao thẳng vào việc đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận