Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 405: Nói mẹ nghe, con bé có ngoan không? (2)

Giang Cần ho khan một cái:
- Bố, hôm trước tổng vệ sinh hình như con thấy một quyển sách sặc sỡ nhét trong chỗ bị rách nào ở sofa ấy, quyển đó là báo chí hả bố?
- Đừng nói sang chuyện khác, cơ mà… Hữu Cầm à, anh cảm thấy con nó còn nhỏ, có vài việc không thể xác định ngay được, yêu đương gì đó thì thuận theo tự nhiên thôi. Chúng ta à, là bố mẹ thì không nên xen vào chuyện của chúng nó mới đúng, xen vào sớm quá cũng không ổn đâu.
Giang Chính Hoành luôn đứng về phía kẻ mạnh.
- Nó đưa cả bạn gái về nhà rồi mà người làm mẹ như tôi lại không được gặp miếng nào à? Mẹ cũng không định nhận con dâu vội, nhưng mà mẹ cũng nên biết qua qua chứ, đúng không?
Viên Hữu Cầm cũng có cái lý của mình.
- Con đã học đại học rồi, yêu đương cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ không thể nói được, nên con lừa bố mẹ làm gì, bạn thì vẫn là bạn thôi.
Giang Cần đường hoàng ngồi trên sô pha:
- Giờ con đang dồn hết sức vào việc học và khởi nghiệp, phải nhanh chóng tích lũy tài sản sau đó giành thêm mấy cái cúp về nhà chứ.
Viên Hữu Cầm không kiên trì ép hỏi nữa, chỉ bình tĩnh đổi kịch bản khác:
- Vậy con giới thiệu cho mẹ đi, bạn con tên gì?
- Dương Thụ An, nhà nó mở quán canh dê ngon phết mẹ ạ.
- Mẹ đang nói tới cô bé kia!
Giang Cần mím môi:
- Cô ấy tên là Phùng Nam Thư, học chung cấp ba với con, lên đại học cũng học chung ngành chung trường, trước đó không quen biết mấy, bọn con mới chỉ bắt đầu nói chuyện với nhau từ lúc gặp nhau tại thư viện thôi.
Viễn Hữu Cầm liếc hắn một cái:
- Con bé ngoan không?
- Ngoan.
- Tết con bé có qua nhà mình chơi nữa không? - Viên Hữu Cầm khá chờ mong.
Giang Cần thở dài:
- Bố, bố mau ngăn mẹ lại đi, mẹ sắp bị Lý đại nương nhà đối diện thao túng tâm lý rồi, con mới bao nhiêu tuổi chứ?
Giang Chính Hoành ho một tiếng:
- Anh đồng ý với cách nói của Giang Cần, giờ thằng bé mới năm nhất, học tập vẫn quan trọng nhất. Con trai chị Lý còn chưa học xong cấp ba nên kết hôn sinh con sớm là bình thường, Giang Cần nhà mình không giống vậy.
- Em đã bảo gì đâu, không tới thì thôi, em chỉ hỏi một chút, lỡ người ta tới mà em chưa chuẩn bị kịp lì xì thì sao.
- Trước Quách Tử Hàng tới chúc tết mẹ có cho lì xì đâu.
Viên Hữu Cầm không nhận được đáp án mong muốn nên cũng không vui mấy:
- Làm sao, mẹ thích cho ai thì cho, mày còn quản lý mẹ à.
Giang Cần không kiềm được sự vui vẻ nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích:
- Phùng Nam Thư là tiểu thư nhà giàu, có khi còn phải tham gia bao nhiêu hoạt động trong đợt tết này ấy chứ, không có thời giờ qua nhà mình chúc tết đâu.
- Toàn phét lác không, mẹ không tin!
- Mẹ, sao mẹ lại nói thế, con nói câu nào cũng là thật mà!
- Con còn nhớ câu chuyện Chú bé chăn cừu mà mẹ kể cho con hồi nhỏ không, con giống như cậu bé trong câu chuyện đó, hô hào có sói quá nhiều lần, nói dối quá nhiều lần khiến mẹ không thể biết được câu nào là thật câu nào là giả.
- Thế chẳng phải con nói cái gì cũng là vô nghĩa với mẹ hả? Ngủ đi ngủ đi!
Giang Cần cảm thấy mình toàn nói thật nhưng lại không thể ngăn được sự ngờ vực không tin tưởng của mẹ được, không còn cách nào khác, hắn chỉ đành đứng dậy chui vào phòng, cá chép lộn người nhào vào giường.
Thấy con trai về phòng, Viên Hữu Cầm cũng mất hứng, bà gọi Giang Chính Hoành vào phòng ngủ nhưng ông vẫn ngồi yên trên sô pha.
- Em ngủ trước đi, anh móc hết đống báo chí trong sô pha rồi mới ngủ.
- Sao nay chăm chỉ vậy?
- Tết mà, anh cũng phải thể hiện chút chứ đúng không?
Ngày 30 Tết, toàn bộ thế giới đều chìm trong yên bình, Giang Cần bị tiếng pháo nổ nổ ngoài cửa sổ đánh thức, ngửi kỹ một chút thì trong không khí đã tràn ngập mùi nhang.
Mở điện thoại xem tin nhắn QQ thì group 208 đã bắt đầu quẩy banh rồi, hình như từ lúc 6 giờ sáng tới giờ, tin nhắn chưa dừng lại một giây nào thì phải.
Tô Nại: “Năm mới vui vẻ!”
Thời Miểu Miểu: “Năm mới vui vẻ nha chị Tô Nại!”
Lộ Phi Vũ: “Xong đời rồi, trong nhà biết tôi làm thêm rồi, năm nay bố mẹ bắt tôi lì xì hết cho mấy đứa em trong nhà.”
Đổng Văn Hào: “Cậu khoe với gia đình đúng không?”
Lộ Phi Vũ: “Tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, không khoe ra thì còn gì vui nữa?”
Ngụy Lan Lan: “Cậu không thấy bản thân đáng đời à?”
Lộ Phi Vũ nói: “Tôi không rõ, hồi nhỏ nhận lì xì thì bị mẹ lừa lấy mất, giờ lại phải đi phát lì xì, sao người phá sản vẫn là tôi vậy?”
Đàm Thanh nói: “Vì cậu đã là người trưởng thành rồi.”
Lộ Phi Vũ hỏi chấm?
Phùng Nam Thư nói: “Năm mới vui vẻ.”
Tô Nại nói: “Năm mới vui vẻ nha bà chủ, nhớ phải đánh ông chủ thêm vài cái đấy!”
Phùng Nam Thư: “Tôi không đánh cậu ấy.”
Giang Cần đang đọc tin nhắn trong nhóm, bỗng nhận được cuộc gọi chúc mừng năm mới từ Hà Ích Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận