Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 591: Trói buộc đạo đức

- Không hổ là thiếu nữ thiên tài Phùng Nam Thư, có bảo bối như cậu thì mình có thể sở hữu vô vàn tin tức một cách miễn phí rồi.
Tiểu phú bà nghiêm mặt lại không cười nữa, lạnh lùng nhận lấy cây bút hắn đưa cho rồi lưu loát viết một dãy số xuống giấy, sau khi suy nghĩ một lúc còn viết thêm một hàng địa chỉ nữa, đó là dòng chữ nhỏ trong danh thiếp.
Giang Cần cầm lên nhìn số điện thoại một lần nữa, sau đó gấp tờ giấy đó lại và bỏ vào ngăn kéo.
Tuy tạm thời kế hoạch mở rộng Multi-group mắc cạn, nhưng chưa chắc sau này không thể sử dụng được mối quan hệ này, cứ giữ lại trước đã, sau này chắc chắn nó có thể tạo thành điểm mấu chốt.
Mượn mối quan hệ? Vậy chưa chắc là mượn không cần trả, người làm kinh doanh đều biết những thứ miễn phí mới đáng quý nhất.
Giang Cần cảm thấy, từ trước đến nay từ điển của hắn chưa từng có chữ mượn, chỉ có trộm hoặc cướp mà thôi.
Tính chất của Multi-group và Zhihu hoàn toàn khác biệt, một cái là buôn bán, một cái là tương tác xã hội, vậy thì cái gì dễ mở rộng hơn đây?
Không cần hỏi cũng biết là Zhihu rồi.
Nếu Multi-group muốn tiếp tục mở rộng hơn nữa thì phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ, ép mọi người thay đổi hình thức tiêu tiền trước khi xuất hiện ngọn gió tiên phong, việc này thuộc kiểu lội ngược dòng mà lên, vừa tốn thời gian vừa tốn công vô ích.
Nhưng chính Zhihu đã có tính chất quảng bá rộng rãi rồi, nó thuộc kiểu tụ tập tương tác xã hội dưới các bài đăng chất lượng tốt, mà ở trong thời đại này thì người trẻ vẫn thích nghe ngóng cách mở rộng vòng tròn giao tiếp của bản thân hơn cả.
Vậy nên so với lao lực mở rộng Multi-group trước khi xuất hiện ngọn gió tiên phong thì con đường mở rộng Zhihu mới là con đường dễ nở hoa trên cả nước nhất.
Ý nghĩa của kinh doanh không phải là cố gắng đẩy hòn đá lên đỉnh núi, vừa mất sức vừa phải chịu mối nguy hiểm sẽ bị đá từ trên cao rơi trúng bất cứ lúc nào, vậy nên biện pháp tốt nhất là bò lên đỉnh núi trước rồi vứt một cục đá xuống, cục đá đó sẽ tự lăn tới nơi nó cần đến.
Nói các khác, trong lúc các nhà tư bản khác đều đang đợi chờ cơ hội thì hắn chỉ cần vây chặt thị trường sinh viên trong cái lưới của mình thông qua Zhihu là được. Như vậy thì khi ngọn gió tiên phong xuất hiện, Multi-group có thể dựa vào ngọn núi Zhihu lăn mạnh xuống dưới, thậm chí còn có thể tránh được rất nhiều sự cạnh tranh đến từ các doanh nghiệp khác.
Giấu kiếm chỉ vì thanh kiếm ấy quá sáng chói, tuyệt đối không phải là rửa tay gác kiếm.
Nhưng con người Diệp Tử Khanh cũng thú vị thật, có lẽ thật sự cô ấy rất yêu hạng mục này nên mới không so đo được mất như vậy.
Giang Cần định cứ yên lặng quan sát một thời gian, qua lại với học tỷ này nhiều nhiều hơn chút, đợi tới lúc cần dùng cô thì có thể trói buộc đạo đức cô để đạt được mục đích rồi!
Cái gì? Tôi không có đạo đức á?
Ha ha ha, thế thì sao chứ?
Người trói buộc đạo đức đâu cần phải có đạo đức đâu đúng không nào? Chỉ cần người bị trói có đạo đức là được rồi.
- Đúng rồi, bao giờ cậu định về Tế Châu? - Giang Cần nhìn về phía Phùng Nam Thư.
- Sáng mai.
Giang Cần im lặng tính toán hành trình của mình một chút:
- Mình chắc phải ở lại đây xử lý vài chuyện lặt vặt tầm hai ba này nữa.
Phùng Nam Thư nhìn quanh một vòng rồi bỗng nói nhỏ với Giang Cần:
- Hình như quanh đây không có ai đâu, chúng ta có thể cùng nhau xem một bộ phim trước đã.
- Cậu nói hết những gì mình muốn nói rồi, mình còn nói được cái gì nữa đây?
- Cậu có thể nói là, tiểu phú bà qua đây cho mình ôm một cái.
Phùng Nam Thư nghiêm túc dạy dỗ.
Đảo mắt một cái mặt trời đã lặn rồi, sắc trời lúc hoàng hôn tranh tối tranh sáng, ánh sáng loang lổ, có một con chim cô đơn lẻ bóng bay qua giữa không trung kéo theo một sợi ánh sáng huy hoàng cuối cùng trước khi đêm tối hoàn toàn xâm chiếm.
Bộ phim “Lâu đài di động của Howl” đã kết thúc, credits của phim cũng đã trôi xong, âm nhạc dừng lại, hình ảnh gió bão tự động nhảy về giao điện chờ tối đen.
Phùng Nam Thư ngồi trong lồng ngực Giang Cần, thừa dịp hắn không chú ý cô vươn tay ra chuyển đến bộ điện ảnh tiếp theo, vờ như không có chuyện gì hết, vờ như nãy giờ bản thân vẫn đang xem bộ phim này.
Gì chứ cô thạo mấy thủ đoạn nhỏ như này lắm, cũng giống như đợt uống trộm rượu của Giang Cần thôi.
- Xem xong rồi? Đi, để mình đưa cậu về.
Phùng Nam Thư bình tĩnh nói:
- Vẫn chưa kết thúc mà, cậu xem, bộ phim chỉ vừa bắt đầu.
- Phùng Nam Thư, cậu nghĩ mình là thằng ngốc à?
Giang Cần nghiêm túc nhìn cô.
- Mình không xem cậu, mình muốn tập trung xem phim.
- Thật ra mình cũng thích xem phim cùng người bạn tốt nhất của mình lắm, nhưng mà tối nay mình còn phải đi bàn chuyện làm ăn nữa.
- Vậy tối nay cậu có uống rượu?
Bỗng nhiên Phùng Nam Thư quay qua nhìn hắn, đôi mắt sóng sánh ánh nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận