Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 261: Tôi là ngôi sao học tập ! (2)

- Thì đó, hơn nữa Hà tổng có phải sinh viên Lâm Đại đâu mà biết ngôi sao học tập chỉ là một phần thưởng ao làng thôi. Tôi nói chuyện này ra là do muốn giúp Multi-group có càng nhiều sự tin tưởng từ người khác hơn, vô hình trung Lâm Đại đã trở thành cơ sở tăng độ tin tưởng của chúng ta.
- Tôi cứ nghĩ chơi Tưởng Chí Hoa một vố xong là hết kịch bản rồi chứ, không ngờ còn có thể lặp đi lặp lại kịch bản được…
Giang Cần lột một tép tỏi:
- Chất lượng hơn số lượng, quan tâm có hèn không làm gì, dùng tốt là được rồi.
Đổng Văn Hào vươn tay:
- Sếp, tôi muốn tép tỏi đó.
- Anh kiêu ngạo thật đó, không bóc tỏi cho sếp thì thôi đi giờ còn muốn sếp bóc tỏi cho anh à?
Giang Cần hùng hùng hổ hổ đập mạnh chỗ tỏi vừa lột xong vào tay Đổng Văn Hào, sau đó bắt đầu tính toán chuyện ra mắt Multi-group.
Đàm Thanh đã nói sẽ hợp tác với các quán vỉa hè tham gia vào mảng ẩm thực, Vạn Chúng tham gia vào mảng trung tâm thương mại, giờ còn thiếu nhà buôn bán lẻ đồ sinh hoạt.
Nói thật là sinh viên không có nhiều tiền như vậy, mua được cái áo cái quần là rỗng túi tháng này rồi, vậy nên chi tiêu cơ bản hàng ngày vẫn đổ vào ăn uống, đồ ăn vặt, đồ uống các thứ thôi.
Đặc biệt là Multi-group vừa mới ra mắt nên rất khó để nhận được sự tin tưởng của mọi người.
Nói trắng ra là sinh viên dám mua Coca trên mạng nhưng rất ít người dám mua điện thoại trên đó.
Vậy nên mới đầu ẩm thực và đồ bán lẻ chính là hai mặt hàng chủ lực của Multi-group.
- Sếp, tôi muốn một tép tỏi nữa.
- ?
- Không hiểu sao tỏi cậu lột có hương vị của chủ nghĩa tư bản.
- Cút ngay.
……
- Tôi nhận được giải thưởng này, là chuyện danh xứng với thực... À không phải, tôi vô cùng vinh hạnh.
- Cảm ơn Đại học Lâm Xuyên, cảm ơn diễn đàn trường Lâm Xuyên, cảm ơn siêu thị của trường học, cảm ơn trường dạy lái xe Thông Hành.
- Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, con nhà nghèo hiểu chuyện sớm...
Hai giờ chiều, ở sân vận động của Đại học Lâm Xuyên, hiện trường trao giải cuộc thi Ngôi sao học tập.
Tay Giang Cần nâng cúp, liên tục nói với nhân viên công tác và vô số khán giả, diễn thuyết suốt một tiếng đồng hồ, nói đến mức Giám đốc Ngưu thấy phiền lòng muốn chết.
Thằng chó này mặt dày thật đấy!
Làm gì có chuyện hắn không biết giải thưởng của hắn từ đâu ra!
Có khi bà chủ Tưởng cũng đoán trước được, cho nên mới không đến, biết vậy thì y cũng chẳng đến làm gì, đến trường dạy lái nát kia còn hơn phải nghe tên này lải nhải.
Mà thầy Lý quản lý diễn đàn trường Lâm Xuyên đã chẳng buồn nghe nữa, yên lặng tìm một góc, đầu quay vào tường, mông quay ra ngoài, bắt đầu lén hút thuốc.
Thực ra ông ta vẫn thầm cảm thấy may mắn.
May mà giai đoạn quảng bá ban đầu không có hiệu quả, may mà hiện trường trao giải hôm nay không có quá nhiều khán giả, nếu không thì ông ta mất mặt chết mất.
Người như Giang Cần, thực sự là chẳng hề giống một sinh viên đại học bình thường một chút nào, da mặt chắc là được đúc bằng nhiều chất liệu khác nhau.
- Thầy Lý, cho tôi một điếu với.
- Anh cũng hút thuốc à?
Ngưu Thượng Thiên kéo ống quần lên ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta:
- Bình thường không hút mấy, nhưng thỉnh thoảng lúc phiền lòng cũng hút một điếu.
Thầy Lý móc một hộp Ngọc Khê ra từ trong túi tiền:
- Đừng làm phiền tôi, mọi chuyện cũng xong rồi, sau này đừng chọc cậu ta nữa là xong.
- Chuyện của các người đã là quá khứ, chuyện của tôi mới vừa bắt đầu đây này.
- Là sao?
Ngưu Thượng Thiên rít mạnh một hơi thuốc:
- Sáng hôm nay, trừ Giang Cần ra, mười người còn lại của 208 đều đến trường dạy lái của tôi đăng ký học lái xe rồi.
Thầy Lý: ...
- Bị chơi một vố, còn phải cho bọn họ học xe nửa giá, không ngờ làm lụng vất vả vậy cuối cùng lại thành phúc lợi cho nhân viên của Giang Cần. Lỗ gần chết, quảng bá như này thà không làm còn hơn.
Thầy Lý xích lại gần:
- Anh có thể mở lớp riêng cho bọn họ, cho mười người dùng chung một chiếc xe, cho bọn họ từ từ chờ, đảm bảo tốn ba năm cũng không học được, cũng coi như thắng một kèo.
Ngưu Thượng Thiên bỗng sáng mắt:
- Con mẹ nó, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?
- Đừng nói là tôi dạy anh là được.
- Yên tâm đi thầy Lý, tôi đâu phải là người mồm rộng như vậy.
Nói xong, hai người ngậm hai điếu thuốc, cùng quay đầu nhìn về phía bục trao giải. Giang Cần vẫn đứng đó lải nhải, đã bắt đầu cảm ơn đến bảo vệ và bác quét sân của trường học rồi.
- Ông chủ ông chủ, đừng nói nữa, đến lượt tôi rồi!
- Đúng vậy ông chủ, để cho chúng tôi chút thời gian đi, chúng tôi cũng muốn phát biểu cảm nhận đoạt giải, đã học đến năm ba rồi, tôi còn chưa nhận được giải nào!
Giang Cần lôi điện thoại ra xem giờ, nhận ra đoạn phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải hơi dài quá, vậy nên hắn vẫy tay gọi hạng 2 là Dương Soái lên đài, bản thân thì cầm cúp đi xuống dưới khán đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận