Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 281: Tay mình lạnh như băng luôn rồi (1)

Thứ sáu nhiệt độ giảm mạnh, gió lạnh tập kích.
Sáng dậy rửa mặt Giang Cần còn phát hiện nước trong chậu giặt cây lau nhà chưa kịp đổ đi đã đóng băng mất rồi.
Đứng ngoài hà hơi ra một cái là sương trắng mờ nhân ảnh.
Vị trí của căn cứ khởi nghiệp không ổn lắm, lò sưởi cũng kém hơn khu dạy học nên ba cái máy sưởi trường cấp cho đã thể hiện tác dụng rất lớn, đền bù cho khuyết điểm hệ thống sưởi không đủ ấm.
Tào Hinh Nguyệt thường mượn cớ làm powerpoint để dắt Hồng Nhan và Đường Lâm tới sưởi ké.
Chẳng bao lâu sau, giáo sư Nghiêm cũng chạy tới ở luôn không chịu đi, còn quấn cái thảm mỏng quanh người.
Ống dẫn nhiệt của hệ thống sưởi xâu chuỗi với nhau theo hình chữ N, nước ấm từ nơi trữ chảy xuôi xuống nóc nhà, sau đó dựa vào trọng lực để chảy từ nóc nhà xuống các tầng, vậy nên khi cả tòa nhà đều không ấm, tầng một là chỗ nước thoát ra nên cũng thường lạnh nhất.
Giáo sư Nghiêm già cả rồi, không chịu được lạnh nhưng tính tình cổ quái không muốn chiếm tiện nghi của nhà trường.
Vì vậy, “đi sưởi ké” năm 2008 liền sinh ra.
Vốn dĩ 208 có tổng cộng mười sáu nhân viên, cộng thêm bốn người từ văn phòng tổng vụ, lúc này trong phòng đã lên tới hai mươi người.
Người nhiều không có nghĩa là náo nhiệt nhưng cơ mà ấm hơn thật.
Giáo sư già ngồi đối diện Giang Cần, cầm chung trà nóng đeo kính viễn thị, híp mắt đọc báo rất nhàn nhã.
Còn những người khác thì gõ bàn phím lạch cạch, chẳng ai nói với ai câu nào, tuy bầu không khí khá yên tĩnh nhưng mọi người đều cảm nhận được sự gấp gáp rất rõ ràng.
Có lẽ là vì nhiệt độ hơi thở, hoặc cũng có thể do hơi ấm từ máy sưởi hay hơi nước từ chung trà của giáo sư Nghiêm, đã làm cho cửa sổ 208 nổi lên một lớp sương trắng xóa.
- Ông chủ, người của trung tâm thương mại Vạn Chúng gọi tới, nói là muốn sửa thời gian giao hàng từ tám giờ sáng mai sang tám giờ sáng ngày kia.
Giang Cần bình tĩnh ngẩng đầu lên:
- Ai gọi tới? Ai là người không thèm nể mặt ngôi sao học tập đầu tiên trong lịch sử Lâm Đại vậy.
- Một quản lý họ Trương của bên vận chuyển, bọn họ bảo trong ngày lễ nhân viên phải làm bù đầu bù cổ, không thể làm quá nhiều việc được. - Đổng Văn Hào ngẩng lên nói.
- Anh dong dài với bọn họ làm gì, có vấn đề không đi tìm ông chủ của mình mà lại đi tìm đối tác? Chúng ta hợp tác ngang hàng với bọn họ, Hà Ích Quân chỉ định Nhạc Trúc làm người đại diện, trừ khi Nhạc Trúc yêu cầu còn không thì đừng để tâm tới.
- Nhỡ giám đốc Nhạc đồng ý thì sao? Chúng ta phải sửa lại thời gian thật hả?
Giang Cần xua tay:
- Chắc chắn là Nhạc Trúc không đồng ý nên bọn họ mới lén tìm chúng ta để bàn bạc, anh nói với bọn họ là có thể sửa thời gian nhưng tôi sẽ đi tìm giám đốc Nhạc báo lại, chắc chắn bọn họ sẽ biết khó mà lui.
Đổng Văn Hào nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn móc điện thoại ra gọi lại theo ý của Giang Cần, bảo là bên họ sẽ báo lại cho giám đốc Nhạc, kết quả là quản lý họ Trương kia sửa miệng ngay lập tức, bảo là giám đốc Nhạc bận lắm, đừng làm phiền cô ấy, cứ làm theo kế hoạch đã định đi, cùng lắm bên họ cố gắng hơn là được.
- Ông chủ, bọn họ không đòi đổi thời gian nữa rồi. - Đổng Văn Hào chấn động.
- Sau này còn xuất hiện nhiều chuyện kiểu vậy nữa. Diêm Vương dễ bàn lâu la mới khó chơi, sau khi bên trên ra quyết sách, mỗi người ở một khâu khác nhau lại có ý tưởng khác nhau, không cần phải nể mặt hết tất cả, nếu không sẽ dễ bị người khác được đà lấn tới.
Lời vừa dứt, giáo sư Nghiêm không nhịn được mà đánh giá Giang Cần một chút, mối nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nặng.
Trước nay ông vẫn luôn không rõ, rốt cuộc Giang Cần như thế nào luyện ra được cái kỹ năng nhìn một cái là biết bản chất sự việc này.
Hắn mới mười tám tuổi, sao có thể từng lăn lộn xã hội sớm như vậy được, quá kỳ quái.
- Hiện giờ Học viện Tài chính dạy mấy đứa khóa học gì vậy? - Tự dưng giáo sư Nghiêm hỏi một câu.
Giang Cần ngẩng đầu lên:
- Em biết đâu.
- Khóa học là gì?
Giang Cần mờ mịt hỏi lại.
Giáo sư Nghiêm mếu miệng, nâng chung trà lên uống một ngụm, không nói gì nữa.
Mà lúc này Đường Lâm cũng lén nhìn chằm chằm Giang Cần, so sánh hắn với Tiết Cương vừa nãy, bỗng thấy hào quang của chủ tịch hội sinh viên này hình như hơi yếu thì phải.
Trên người Giang Cần thật sự có một loại khí chất không giống người thường, gần như là không cùng đẳng cấp với đại đa số nam sinh mà cô từng gặp.
Lúc mới gặp, Đường Lâm chỉ thấy Giang Cần khá ưa nhìn thôi.
Nhưng lần này, cô lại thấy hắn như đang tỏa sáng, cũng dần hiểu lý do tại sao hắn lại thành mục tiêu tranh giành của các hoa khôi rồi.
Nhìn từ ngoài vào, bạn sẽ không cảm thấy kiểu con trai như vậy có gì nổi bật nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện ra, người đó còn có rất nhiều thứ mà bạn chưa biết lắm, trong đầu chứa đựng rất nhiều tri thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận