Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 292: Nuôi như bạn gái (1)

Đàm Thanh cất hóa đơn, xách túi tiền trở về 208, lập tức đối chiếu với Từ Ngọc phụ trách công tác kế toán, một mặt là đối chiếu số liệu thành đơn, một mặt là đối chiếu số tiền, cuối cùng tổng hợp lại.
- Ông chủ, số tiền thu được cho đợt đầu tiên là 6850,5.
- Lỗ bao nhiêu?
- Lỗ 1078 tệ.
Giang Cần gật đầu, ngày đầu tiên khuyến mãi là kéo số lượng đăng ký và số lượng trải nghiệm, ưu đãi nhất định là phải làm, tuy rằng siêu thị học viện và phố đi bộ đều xuất hàng theo giá gốc, nhưng tiền lì xì và tiền lương của nhân viên giao hàng, hơn nữa trích phần trăm của dì, những thứ này đều là lỗ ròng.
Hơn nữa, tiền lương của nhân viên 208 còn chưa tính.
Bất quá cũng may, chút tiền nhỏ này đối với Giang Cần mà nói chỉ là mưa bụi, thêm vài đợt nữa hắn cũng chịu đựng được.
- Mọi người chuẩn bị, đối phó với đợt đơn đặt hàng buổi tối, bây giờ số lượng người xem rất nhiều, nhưng đã có người đầu tiên nếm thử, lượng đơn đặt hàng tiếp theo nhất định sẽ liên tục tăng lên, buổi tối phỏng chừng sẽ có một đợt cao điểm nhỏ.
- Ok ông chủ.
- Văn Hào, Phi Vũ, hai người mở một bài đăng chuyên đề trên diễn đàn, mời mọi người vào chia sẻ trải nghiệm sử dụng Multi-group, thu thập một ít tin tức cải tiến, những người khác cũng theo thường lệ vào chém gió khen ngợi.
- Được ông chủ.
Giang Cần vừa dứt lời, người 208 đều bắt đầu hành động, cả văn phòng lại vang lên tiếng bàn phím lạch cạch.
……
- Phải đi ăn canh vịt già ở căng tin số 2 mới được.
Sau khi giải quyết xong đơn đặt hàng giữa trưa, Giang Cần chép miệng một cái, cảm thấy mồm miệng nhạt nhẽo, lại thêm mùa đông rét lạnh khô ráo, môi cũng hơi căng lên, nên hắn rất muốn uống một chút nước canh bổ dưỡng.
Giang Cần lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho tiểu phú bà, hẹn gặp cô ở nhà ăn số 2.
Khi đi ra khỏi căn cứ lập nghiệp, một cơn ớn lạnh chào đón hắn, trong cái thời tiết băng giá này, nhánh cây trụi lủi run rẩy với vài chiếc lá già nhìn có chút đáng thương.
Giang Cần đi đến đường học viện, phát hiện tuyết rơi buổi sáng lúc này đã bị người lui kẻ tới giẫm xẹp, khi đi lên vừa cứng vừa trơn trượt, hoàn toàn không có cảm giác mềm xốp trước đó nữa.
- Bây giờ mà trượt chân thì chắc gẫy xương cụt mất.
Bịch!
Vừa dứt lời, đối diện có một nam sinh đã ngã ngay trước mặt hai cô gái đang cho mèo hoang ăn.
Hai cô gái cũng rất tốt bụng, vội bỏ lạp xưởng hun khói trong tay xuống để đỡ người lên, thật tình không biết giờ phút này, nam sinh vừa ngã sấp xuống càng hy vọng hơn là không bị ai nhìn thấy.
Khóe miệng Giang Cần co giật một chút, trong lòng tự nhủ, mình đường đường là ngôi sao học tập, nếu té một cái giống như thế này thì coi như đã ném hết mặt mũi người trưởng thành còn đâu, thế là đặc biệt bước chậm lại.
Căn cứ lập nghiệp hơi xa căng tin số 2, không gần bằng ký túc xá nữ, cộng với việc hắn đi chậm, đến khi hắn tới căng tin số 2 thì tiểu phú bà đã ngoan ngoãn ngồi chờ hắn ở vị trí cũ rồi.
Ngoại trừ cô ra, bên cạnh còn có một nữ sinh quấn mình như con gấu đang ngồi, nửa khuôn mặt co lại vào cổ áo, nhìn qua giống như là bị lạnh đến choáng váng.
Những ngày tuyết tan còn lạnh hơn mấy ngày tuyết rơi, cho nên nhiệt độ lúc này còn thấp hơn so với buổi sáng, nhưng mặc thành như vậy đi ra ngoài quả thực là không thấy nhiều.
Giang Cần đi qua nhìn một cái mới chợt nhận ra, đây không phải Cao tỷ đang nổi danh sao?
- Bạn học Tiểu Cao, tại sao cậu lại mặc chăn bông đi ra ngoài vậy?
- Này, đây là áo bông mà bà nội đã làm cho tôi đấy, thuần bông, ấm áp ghê gớm. - Cao Văn Tuệ lạnh lùng cười, cô giật giật vạt áo, thể hiện áo mình có rất nhiều bông.
Giang Cần nhìn kỹ màu sắc một chút, vui vẻ mở miệng:
- Nếu cái áo này không phải đã may lại từ chăn, tôi sẽ trồng cây chuối trước mặt mọi người.
- Người già tiết kiệm một chút cũng rất bình thường, ấm áp là được rồi, ai mà đu được cái kiểu thời trang phang thời tiết giống mấy người được.
- Không nói chuyện áo bông nữa, bỗng nhiên tôi rất muốn uống canh vịt già, mọi người thì sao? Hay là gọi cho mỗi người một bát nhé.
Cao Văn Tuệ nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, thần bí mỉm cười:
- Không có canh vịt già, hôm nay không ai trong chúng ta được phép gọi đồ ăn.
Giang Cần nghe vậy thì cảm thấy rất mới lạ:
- Không gọi đồ ăn thì đến nhà ăn để làm cái gì, nhìn bác gái mua cơm biểu diễn run tay sao?
- Hỏi bà xã của cậu đi.
- Bà xã? Bà xã tôi đâu? Bà xã bên trong bánh sao?
Giang Cần nghe thấy Cao Văn Tuệ nói thì làm bộ nhìn trên bàn dưới bàn mấy lần, giống như bà xã mình đang bị giẫm dưới lòng bàn chân vậy, nhưng nhìn tới nhìn lui, hắn vẫn không nhìn tới Phùng Nam Thư, điều này khiến tiểu phú bà không nhịn được hơi nhíu cái mũi ngọc tinh xảo lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận