Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 657: Thiện nhân tâm

- Lão Nhâm, sắc mặt của cậu nhìn thật là quen. - Giang Cần kéo ghế đến, đặt mông ngồi xuống.
Nhậm Tự Cường thở dài:
- Giang ca, không gạt gì cậu, tôi lại rớt tín chỉ.
- Bình thường… hôm thi cậu trừng mắt mà ngáy, làm cho cả giám thị cũng sợ hết hồn. Làm sao mà không thi trượt cho được? Nhưng thắng thua là chuyện thường binh gia. Đừng buồn nữa, lát nữa tôi sẽ nhờ lão Tào đãi cậu một bữa.
- Cảm ơn Giang ca!
Sau khi nghe xong, Tào Quảng Vũ lập tức phỉ Giang Cần một bãi:
- Đừng mơ, còn muốn khách này đãi? Con mẹ nó tôi trượt hai môn, thật sự vô cùng nhục nhã!
Giang Cần quay đầu nhìn y:
- Con mẹ nó cậu cả ngày chơi game, rớt cũng đáng.
- Thế sao cậu không mời tôi đi ăn?
- Đương nhiên có thể. Cậu mời lão Nhâm một bữa, thì tôi bảo lão Nhâm mời cậu một bữa. Mặt khác, tôi và Chu Siêu sẽ ngồi ở bên cạnh, tôi phụ trách an ủi cậu, Chu Siêu phụ trách an ủi lão Nhâm.
Nghe thấy câu này, Chu Siêu lập tức vui vẻ, mẹ kiếp, tôi không rớt tín thì thôi đi, mới khai giảng đã được mời ăn hai bữa, oái chà cái này phải hỏi trời mới biết.
Tào Quảng Vũ nghe đề nghị này xong liền lập tức quay đầu lại, không thèm để ý bất cứ ai, nhưng Giang Cần liên tục ở đằng sau gọi tên khiến y khó chịu.
- Lão Giang, cậu tìm tôi tốt nhất là có chuyện!
- Thật sự có chút chuyện, không phải gần đây cậu đã trúng tuyển chương trình Top 100 Blogger của Zhihu sao? Chỉ riêng tiền thưởng hỗ trợ đã lấy được 8 ngàn tệ rồi nhỉ? Thế nhưng số lượng cập nhật gần đây của cậu rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều, độ nổi tiếng cũng không bằng lúc trước, mà sắp tới tôi muốn tiến hành mở rộng cả nước, cậu không thể giống như xe tuột xích được.
Tào Quảng Vũ ho khan một tiếng, có hơi ngượng ngùng xoa tay:
- Cậu cũng biết mà, tôi ăn nên làm ra là dựa vào trang bức, nhưng bên cạnh tôi không có nhiều tư liệu sống, độ nổi tiếng giảm đi cũng rất bình thường.
Giang Cần liếc nhìn y một cái:
- Không phải cậu là phú nhị đại sao? Ngày nghỉ mà cậu không đi chuyên cơ đến Maldives để nghỉ dưỡng hay gì đó à?
- Phú nhị đại không phải ngày nào cũng lãng phí tiền bạc đâu, nhân dịp kỳ nghỉ Đinh Tuyết đến Hàng Châu tìm tôi, tôi còn bận yêu đương. - Tào Quảng Vũ lập tức nhếch khóe miệng nói, nở một nụ cười của bức vương.
- Có gái đến tìm cậu chơi thì sẽ cản trở cậu làm chính sự sao?
- Đương nhiên, bọn tôi đã có một khoảng thời gian rất đẹp ở bên cạnh nhau, tình yêu thật sự rất vĩ đại. Trang bức vốn là chuyện tôi thích nhất, nhưng khi gặp Đinh Tuyết, tôi đành phải gác nó sang một bên.
- Tôi không đồng ý với quan điểm của cậu, tôi cảm thấy kết giao bạn tốt không ảnh hưởng đến trang bức. - Giang Cần lắc đầu.
Tào Quảng Vũ nở một nụ cười khinh thường:
- Cậu không hiểu đâu. Nếu cậu là tôi, cậu cũng sẽ không có tâm tư đi làm chuyện khác. Lão Giang, tuy Phùng Nam Thư cũng đến tìm cậu, nhưng các cậu không được tính là yêu đương thật sự, nên chắc hẳn không thể hoàn toàn cảm nhận được cái đẹp của tình yêu say đắm. Con đường của hai người còn rất dài.
- Vậy tôi lấy cho cậu một ví dụ nha. Kỳ nghỉ hè này, thiếu nữ thiên tiên đến nhà tôi ở, còn chụp ảnh gia đình với bố mẹ tôi, cô ấy còn có thể gọi tên tất cả họ hàng của tôi. - Giang Cần mặt không đổi sắc mà nói.
Nghe được những lời này, Tào Quảng Vũ cảm thấy hít thở không thông, hai tay đỡ ghế, yết hầu trượt lên trượt xuống theo hành động nuốt nước miếng.
- Đồng thời, tôi còn dẫn mười mấy nhân viên dưới quyền đi dạo quanh bốn thành phố hạng nhất một vòng. Trên đường cũng gặp chuyện, bọn tôi bị thất lạc hành lý, sau đó tiểu phú bà gọi điện thoại… Sống ở Thượng Hải, đi lại bằng xe Mercedes, có hướng dẫn viên nữ mặc tất đen đi cùng.
- Nửa tháng trước, tôi được mời đến tòa thị chính Lâm Xuyên để dự hội nghị, dưới đề xuất của tôi... Hiệp hội thương gia Lâm Xuyên đã được thành lập, thành công đạt thành hợp tác chiến lược.
- À đúng rồi, tôi còn mời tám hoa khôi trường của bốn trường đại học đến 207 để chụp ảnh bìa quảng cáo.
Giang Cần bình tĩnh xòe tay ra:
- Cậu xem, kết bạn và trang bức vốn không hề có xung đột gì cả.
Tào Quảng Vũ nghiến răng nghiến lợi:
- Lão Giang, cậu nói nhiều như vậy, thật ra cậu chỉ là muốn phun vào mặt tôi, tôi liều mạng với cậu!
- Tôi làm gì có tâm tư phun cậu, tôi chỉ muốn cho cậu một ít tư liệu sống để cậu sáng tác thật tốt, đúng là không hiểu được tấm lòng của thiện nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận