Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 212: Sự kiện đằng sau cây Nhân Duyên (2)

Hình ảnh trong tấm ảnh này tối như mực, ánh sáng không tốt lắm, nhưng có thể nhìn thấy một gốc cây rất lớn, tán cây tươi tốt.
Mà ở trung tâm của hình ảnh, có bóng người đang leo lên trên, nhìn qua giống như một con gấu chó, trong tay giơ một tấm bảng, đang cố sức treo lên cành cây.
- Ái chà, ông chủ nửa đêm đi cây Nhân Duyên?
Tô Nại nhìn lướt qua liền hiểu ra:
- Làm sao cô chụp được?
Lô Tuyết Mai đắc ý không thôi:
- Tôi vốn định chụp bầu trời sao, kết quả vừa ra khỏi cửa liền thấy ông chủ lén lút đi về phía cây Nhân Duyên, tôi liền đi theo.
Thời Miểu Miểu nhịn không được che miệng cười trộm:
- Ông chủ thật đúng là kỳ quái nha, rõ ràng là một người thành thục ổn trọng như vậy, dĩ nhiên cũng tin tưởng cây Nhân Duyên này. Ngày thường còn bạn bè bằng hữu, quả thực nói dối liên thiên.
- Cậu ta rất mê tín, lúc trước khi tổ chức sự kiện ở quảng trường Tiến Lên, cậu ta còn nói với tôi địa thế phong thủy, làm tôi nghe xong phải sửng sốt một chút.
- Thật sao?
Thời Miểu Miểu nhịn không được mở miệng:
- Ông chủ là người Tế Châu phải không? Bà nội tôi cũng ở đó, nghe nói người ở đó quả thật tương đối mê tín.
- Cho nên, cậu ta dám lừa gạt chúng ta, dám lừa gạt chính mình, nhưng không dám lừa gạt thần linh. - Lô Tuyết Mai nói chắc như đinh đóng cột.
Nghe được câu này, mọi người nhịn không được nhìn về phía thần tài trên bàn đối diện, cùng với cây phát tài bên cạnh bàn, sau đó rất tán thành gật đầu.
Mùa thu là một mùa thích hợp yêu đương, bởi vì lá thu đầy trường đã vàng óng ánh, nhìn qua làm cho cảm xúc nhẹ nhàng hơn.
Trong mùa này, khắp cả Lâm Đại đều có thể nhìn thấy các cặp tình lữ đi bộ trên đường chồng chất lá rụng, hương vị của tình yêu ở trong gió thu hiu quạnh này lộ ra vài phần khí chất của phim thần tượng.
Nhưng Cao Văn Tuệ không vui.
Cô không muốn yêu đương, chỉ muốn dập đầu với CP.
Nhưng theo quan sát của cô trong một tuần qua, số lần Giang Cần lộ diện càng ngày càng ít, còn Phùng Nam Thư thì càng ngày càng trầm mặc.
Mỗi ngày đi học, ăn cơm, ngủ, bất kể làm gì cũng là mặt không chút thay đổi, rất ít khi có loại tiểu linh động và tiểu hoạt bát như trước.
Lớp Tài chính 4 có tin đồn, nói Phùng Nam Thư và Giang Cần chia tay, bằng không cũng sẽ không càng ngày càng xa lạ chớ gần.
Nhưng bọn họ không biết, đây thật ra mới là bộ dáng ban đầu của Phùng Nam Thư.
Biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng đêm lạnh, ánh mắt như là sương tuyết đọng lại, dường như là xa cách với thế gian, lại đem nội tâm của mình vòng thành một thế giới nho nhỏ.
Thế giới kia thủ vệ sâm nghiêm, được trang bị khóa chống trộm chắc chắn nhất, ngay cả bản thân cô cũng không có chìa khóa.
Hoàng hôn sau mặt trời lặn, tiết học cuối cùng của lớp Tài chính 4 kết thúc.
Phùng Nam Thư ôm sách vở, trầm mặc đi ra tòa giảng đường, trở lại ký túc xá rồi cởi giày da ra, lặng lẽ bò lên giường, sau đó ngồi trên mép giường, đôi mắt kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, chân nhỏ mặc tất trắng vểnh lên đầu giường, không còn lắc lắc như trước nữa, ngược lại cúi đầu.
Đêm mùa thu tới càng lúc càng sớm, mà sắc trời hoàng hôn cũng trở nên càng mỹ lệ.
Ánh mắt tiểu phú bà phản chiếu sắc trời đỏ rực, lông mi tinh tế cong cong dần dần bị nhuộm thành vàng hồng động lòng người.
- Nam Thư, cậu không vui à? - Cao Văn Tuệ nhịn không được hỏi một câu.
- Giang Cần không dẫn mình đi chơi nữa.
Ngữ khí Phùng Nam Thư dịu dàng đìu hiu, ánh mắt theo một con chim bay ngoài cửa sổ đi về phương xa, làm cho ánh mắt của cô có vẻ ngơ ngẩn.
Cao Văn Tuệ nheo mắt lại:
- Tên cẩu Giang Cần này, hay là mình tìm người chém chết cậu ta đi!
- Không được!
- Cậu cũng không nỡ à?
Phùng Nam Thư vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng gật đầu rất chắc chắn.
Thật ra Cao Văn Tuệ biết vì sao gần đây Giang Cần không xuất hiện, cô biết người này đang bận quảng bá ngoài trường, chạy tới chạy lui giữa Lâm Đại và Khoa học Kỹ thuật, ngay cả thời gian uống ngụm nước cũng không có, cho nên cũng không có biện pháp nói cái gì.
Có thể nói tỷ lệ vắng mặt cao của hắn đã sắp chạm vào lằn ranh đỏ, tiếp nữa là trạng thái nát bét.
Nhưng cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được, sự biến mất của Giang Cần lại ảnh hưởng lớn như vậy đến Phùng Nam Thư, nó giống như khoảng thời gian các cô mới bắt đầu trở thành bạn thân.
Mỗi lần nhắc tới ra ngoài xem phim, ra ngoài ca hát, Phùng Nam Thư luôn lắc đầu, còn nói Giang Cần nhất định sẽ dẫn cô đi, giống như khắp thế giới chỉ có Giang Cần mới có thể bảo vệ tốt cô.
Kỳ thật Cao Văn Tuệ cũng khuyến khích vài lần, bảo Phùng Nam Thư gọi điện thoại cho Giang Cần, dù gì cũng phải bảo tên doge này trở về, giả bệnh cũng tốt, làm nũng cũng tốt, làm hắn đau lòng chết mới thôi.
Nhưng Phùng Nam Thư không đồng ý, bởi vì Giang Cần nói, gần đây hắn bề bộn nhiều việc, muốn cô ở một mình ngoan ngoãn, cảm thấy nhàm chán thì dắt Cao Văn Tuệ đi dạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận