Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 196: Xin vui lòng xuất trình giấy tờ

Sau đó, Giang Cần lại gọi điện thoại gọi Phòng Tiểu Tuyền và hai đại tướng của hắn, tụ tập mở họp, nghiên cứu kế hoạch team building cuối tuần này.
Cuộc thi hoa khôi trường đã trôi qua một tuần, lúc trước vẽ bánh cũng nên thực hiện một phần, nếu không mọi người nào có nhiệt tình đi Đại học Khoa học Kỹ thuật làm việc, vẫn là cổ nhân nói hay, muốn cho ngựa chạy, trước tiên cho ngựa ăn cỏ.
Cuối cùng, sau khi tất cả mọi người nhất trí ý kiến, địa điểm team building lần này được đặt tại một chỗ du lịch nông thôn ở vùng ngoại ô phía nam.
Đây không phải vì Giang Cần tiếc tiền, thuần túy là mọi người cảm thấy cuối tuần chỉ có hai ngày, nếu đi quá xa, team building hay ho này mà dùng quá nhiều thời gian vào di chuyển thì thật phí.
- Phùng Nam Thư, cuối tuần đội ngũ phải đi chơi, cậu tự đi dạo ở trường đi, đói bụng liền tìm Cao Văn Tuệ ăn cơm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Nam Thư lập tức sụp đổ:
- Mình không thể đi?
- Bọn mình đi team building, cậu cũng không phải là nhân viên của 208, vì vậy không thể đi.
Giang Cần vẻ mặt nghiêm túc.
- Tôi là bà chủ.
Phùng Nam Thư nghiêm túc mở miệng.
- Phải không? Cậu có giấy chứng nhận không? Xin vui lòng xuất trình giấy tờ.
“Ngủ ngon, Giang Cần.”
Buổi tối yên tĩnh, màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt dịu dàng của tiểu phú bà.
Lúc này cô đang nằm sấp, tay trái đặt ngang gối, cằm gối lên cánh tay, tay phải giơ điện thoại lên, sau đó lẳng lặng nhìn ảnh avatar của Giang Cần. Đó là một con chó bốn mắt xấu xí, chính là loại chó đất lông đen, nhưng trên đầu lại có hai nhúm lông mày nhỏ màu vàng.
Ánh mắt hung dữ, biểu cảm giống như là đang nói, đi, dạo!
Phùng Nam Thư buông điện thoại xuống, vùi mặt vào gối, tiếp đó trở mình, nhìn chằm chằm vào vách tường trống bắt đầu ngẩn người, phảng phất không có linh hồn.
Nhưng không đợi cô thẫn thờ quá lâu, màn hình điện thoại bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, mở ra xem, là chó bốn mắt hung dữ gửi tin nhắn tới.
“Ngày mai đón cậu đi team building, bảy giờ sáng, không được đến muộn.”
“Mình không có giấy chứng nhận bà chủ.” Phùng Nam Thư nhặt điện thoại lên gõ chữ.
“Đây cũng là một vấn đề, bởi vì dù sao cũng là hoạt động team building, mang theo thẻ công nhân cùng thẻ tên mới có cảm giác bầu không khí, cho nên ngày mai ai không mang theo thẻ công nhân cùng thẻ tên đều không được lên xe.”
Sau khi xem xong, Phùng Nam Thư trầm mặc một lát, sờ ngón tay bạch ngọc nhuận lên bàn phím, vừa muốn trả lời, tin nhắn tiếp theo của Giang Cần đã nhảy ra.
“Nhưng cậu có thể chọn không ngồi xe buýt, mà là ngồi ghế phụ của mình.”
“Giang Cần, cậu đúng là một người tốt.”
Giang Cần xem xong tin nhắn của Phùng Nam Thư, nằm trên giường ngủ không được, sững sờ nhìn chằm chằm lên trần nhà, một lúc lâu sau hắn ngồi dậy, dựa lưng vào tường tiếp tục sững sờ, kết quả ánh mắt liếc qua, hắn phát hiện Tào Quảng Vũ đối diện cũng giống mình như đúc, hơn nữa đã bắt đầu duy trì trạng thái này từ lâu.
Da đầu Giang Cần không khỏi tê dại:
- Sao cậu còn chưa ngủ? Ngay cả động tĩnh cũng không có, làm tôi giật cả mình.
Tào Quảng Vũ nhìn hắn một cái, rầu rĩ mở miệng:
- Không phải cậu cũng không ngủ sao?
- Ngày mai phải đi team building, chỉ là tôi có chút hưng phấn mà thôi.
Giang Cần kéo chăn lên quấn quanh người:
- Tào huynh, còn cậu là vì cái gì? Nói nghe xem.
- Tôi đang suy nghĩ về cuộc sống, suy nghĩ hơi sâu, ngủ không xuống.
- Lại để mắt tới cô nương nhà nào hả?
Bỗng nhiên Tào Quảng Vũ động đậy, thay đổi tư thế thoải mái:
- Nói với cậu cũng được, nhưng chuyện này chỉ có hai ta biết, cậu không được nói cho người khác, nếu đồng ý thì cậu thề đi.
- Dong dài, không nói tôi ngủ, nhìn cậu chắc chắn không nghĩ thông được điều gì.
Giang Cần há miệng chính là phép khích tướng.
- Ai ai ai, đừng a, nói nói, tôi lập tức nói ngay.
Giang Cần biết tên này nhịn không được:
- Nói đi, tôi cố gắng nhịn buồn ngủ mở to mắt nghe một chút.
- Lão Giang, cậu nói thích là cảm giác gì? Có biểu hiện nào cụ thể không? Còn nữa, làm sao biết một cô gái có thích mình hay không?
Giang Cần bị câu nói này làm cho trầm mặc:
- Cậu ngồi đây lúc nửa đêm, chỉ để suy nghĩ về điều này? Có chuyện gì à?
- Tôi chưa từng yêu đương, có chút không rõ lắm. - Tào Quảng Vũ bắt đầu thổ lộ tâm sự.
- Vậy lúc khai giảng, cậu còn bốc phét nói mình từng có năm cô bạn gái?
- Khi đó chúng ta còn chưa quen, tôi nhất định phải giả bộ một chút, lỡ như chỉ có một mình tôi chưa từng yêu thì sao? Vây thật mất mặt.
Giang Cần ha hả một tiếng:
- Chưa từng yêu đương không mất mặt, chai mặt nói dối mới mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận