Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 481: Trừng phạt tiểu ác ma ! (1)

Sau khi ăn cơm xong, Giang Cần đưa tiểu phú bà về ký túc xá, sau đó cởi áo khoác bên hông mặc trên người, trở về ký túc xá, mở máy tính, xem một tập phim "Cừu Vui vẻ và Sói xám".
Mẹ nó, đây là câu lạc bộ thảo nguyên thanh niên sao? Thế quái nào mà càng nhìn Cừu Xinh đẹp này càng thấy nó lẳng lơ vậy.
Giang Cần không biết vì sao có chút xao động, rút ra một điếu thuốc lá hút một lúc lâu.
- Lão Giang, vẻ mặt phát tình của cậu thì tôi có thể hiểu, dù sao bây giờ cũng là mùa xuân, nhưng tại sao cậu lại nhìn chằm chằm vào Cừu Xinh đẹp trong khi đang phát tình thế?
Tào Quảng Vũ ngồi trên giường, biểu tình cực kỳ không hiểu.
Sáng hôm sau, Giang Cần bò ra khỏi giường và hét lớn muốn đi học, làm cho ba đứa bạn cùng phòng mặt đầy dấu chấm hỏi.
- Cậu vẫn biết đi học, bốc phét à?
- Đã quá lâu không gặp quần chúng nhân dân, đến lúc trở lại lớp học rồi. - Giang Cần xắn ống quần lên.
Tào Quảng Vũ cẩn thận nhìn hắn một cái:
- Sao vành mắt của cậu lại thâm quầng nặng như vậy? Tối qua mất ngủ hả?
- Không có, tôi ngủ rất ngon.
Chu Siêu vừa xuống giường vừa nói:
- Giang ca, đêm qua cậu không ngủ được phải không? Tôi nghe tiếng cậu lăn qua lộn lại, như là trên người bị cháy ấy, cậu làm tôi tỉnh giấc tận mấy lần.
Giang Cần ha hả một tiếng, trực tiếp giả điếc giả câm.
Các cậu đàm luận Giang ca của các cậu, liên quan rắm gì đến Giang Cần tôi, hắn ngủ không được có nghĩa là tôi cũng mất ngủ sao?
Giang Cần từ trên bàn bốc một nắm hạt dẻ nhét vào túi, sau đó kéo F3 ký túc xá đi ăn sáng, nghênh ngang đi tới tòa nhà dạy học.
Lớp 3 và 4 gộp lớp học chung, lúc này trong giảng đường đã tụ tập rất nhiều người. Khi nhìn thấy Giang Cần, bọn họ ai nấy đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, thậm chí có người thoạt nhìn giống như gặp quỷ.
“Trời ạ, tôi còn có thể gặp Giang Cần lúc còn sống sao?”
“Tao cứ tưởng cậu ta bỏ học rồi chứ.”
“Cậu ta không bỏ học sao?”
“Người ta cũng đâu có rớt môn, vì sao phải nghỉ học?”
"Cậu ta nghỉ một nửa số tiết của học kỳ trước, coi như điểm danh không bị rơi xuống dưới vạch đỏ đi, thế nhưng cậu ta vẫn có thể vượt qua kỳ thi được à?"
“Bốn người trong ký túc xá bọn họ, chỉ có Nhâm Tự Cường không thường xuyên trốn học là rớt môn.”
“Trời ạ, Giang Cần là thiên tài sao?”
“Thiên tài là Phùng Nam Thư, cô ấy đứng nhất chuyên ngành. Người ta mỗi ngày đều sẽ đóng cửa tiến hành 1 1 phụ đạo, muốn rớt môn cũng khó."
“Hiểu rồi, thì ra có rớt môn hay không cũng không liên quan đến trốn học, mà là liên quan đến việc có bạn gái hay không.”
Trong những lời xì xào bàn tán khắp phòng học, Giang Cần bước vào cửa, trong nháy mắt đã nhìn thấy Phùng Nam Thư vừa đáng yêu vừa lạnh lùng ở bên trong.
Hắn sờ sờ cái mũi, nhận ra hôm nay hắn không mang áo khoác, vì thế định đổi vị trí ngồi, miễn cho điện thoại không nghe lời. Nhưng mà không ngờ Cao Văn Tuệ lại trực tiếp nhấc mông lên, để trống ra chỗ ngồi bên cạnh tiểu phú bà.
Mẹ nó, bạn tốt trong sạch có gì phải sợ?
Trên người Giang Cần cũng có một cỗ tàn nhẫn, lòng dũng cảm khiêu chiến bản thân, dám đột phá cực hạn, vì vậy hắn vô cùng uy mãnh ngồi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tiểu phú bà sáng ngời, chủ động và nhu thuận đưa bàn tay nhỏ bé thơm mềm của cô vào trong tay Giang Cần.
Nữ sinh đại học thường có nguyện vọng gì? Không phải là đi học cùng gấu chó, sau đó lén đút tay nhỏ hoặc làm gì đó tương tự sao?
- Cậu vẫn biết đi học?
Cao Văn Tuệ cảm thấy kỳ lạ.
Giang Cần lạnh lùng nhìn cô:
- Nói nhảm, nếu không đi học, tôi tắm có gì khác không tắm?
Giang Cần vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu phú bà, nhớ tới lúc tắm rửa ngày hôm qua, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Phùng Nam Thư ngồi trong lòng mình.
Cũng bởi vậy mà cả đêm hôm qua hắn mới không thể ngủ ngon, nhắm mắt lại chính là hình ảnh tiểu phú bà đáng hận này.
- Phùng Nam Thư, cậu chính là tiểu ác ma.
- Mình không phải.
Phùng Nam Thư không tìm thấy lý do phản bác.
Giang Cần muốn trừng phạt cô một chút, bèn bóc hạt dẻ đút vào cái miệng nhỏ của cô:
- Nếu cậu là tiểu ác ma, thì sau khi ăn xong cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Phùng Nam Thư Thanh lạnh lùng nhìn hắn:
- Giang Cần, mình không vui chút nào cả, nhưng mình còn muốn ăn thêm một hạt nữa.
Mình đành phải sủng cậu vậy, Giang Cần thở dài trong lòng, lại lột ra hai hạt nữa đút cho cô.
Nhìn thấy cảnh này, Cao Văn Tuệ còn hưng phấn hơn cả mèo có bóng chơi. Tuy nhiên, hai mắt nhìn còn chưa bưa, cô còn lấy điện thoại ra chụp kiểu ảnh, dự định sau giờ học sẽ lấy đưa cho giáo viên hướng dẫn xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận