Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 599: Lão Triệu a

Kết quả một giây sau, hắn phát hiện mình bị cấm ngôn ba giờ.
Giang Cần lúng túng bấm điện thoại, nhìn vào danh sách thành viên, quả nhiên, chủ nhóm là Tô Nại.
Điều này cũng không có gì lạ cả, bởi vì Tô Nại là nhân viên chính thức đầu tiên của 208, cho nên ban đầu cô ấy đã tạo nhóm chat 208, nhưng hắn là sếp, rốt cuộc mọi người có quan tâm chuyện hắn là sếp không vậy?
Tô Nại: “Tôi vừa coi trời bằng vung, cấm ngôn ông chủ, ha ha ha ha!”
Ngụy Lan Lan và Đổng Văn Hào đều nghẹn lời.
Lộ Phi Vũ: “Làm tốt lắm!”
Giang Cần chửi thầm một tiếng rồi tắt QQ, tiếp tục xem điện thoại. Hắn phát hiện một dãy số điện thoại lạ gửi tin nhắn cho hắn. Ngay từ tin nhắn đầu tiên đã nói thẳng mình là Diệp Tử Khanh, sau đó là một đoạn văn mẫu dài khoảng một ngàn chữ.
Nội dung tin nhắn giống với những gì cô đã từng nói ở 208, dùng mọi cách để thuyết phục hắn mở rộng Multi-group, lời nói thành khẩn, cảm xúc chân thành.
“Tôi đã đọc rồi, rất cảm động, tôi đang cân nhắc, cảm ơn học tỷ.”
Sau khi trả lời tin nhắn, Giang Cần thay một bộ quần áo màu đen, vừa mắng Tô Nại vừa bước ra khỏi cửa, đối mặt với cái nắng như thiêu đốt để đến quán canh dê Dương Ký trên đường Hòa Bình.
Bởi vì từng làm marketing ở hội chùa trong kỳ nghỉ đông vừa rồi, hiện tại tên thương hiệu của Dương Ký đã có tiếng vang, hầu như mỗi cửa hàng đều kín chỗ, nhất là giờ ăn sáng, quả thực cung không đủ cầu.
- Chú, chú đến rồi à?
- Ừ, ba cháu đâu, chú tìm ông ấy có chút việc.
Dương Thụ An chỉ lên lầu:
- Ba cháu thuê cả lầu hai, làm một cái văn phòng.
- Được rồi, cháu làm việc đi, chú tự đi tìm ông ấy.
Giang Cần cất bước lên lầu hai, tìm được Dương Kiến Quốc.
Việc tiếp thị trực tiếp và bày bố ở Lâm Xuyên đã hoàn thành được một thời gian, toàn bộ khu thương mại của nội thành đã bị Multi-group kiểm soát chặt chẽ. Chỉ cần đón lấy gió đông của nền tảng, thì bất kể là loại hình làm ăn nào cũng sẽ mọc lên như nấm.
Đây cũng là lý do tại sao tất cả thương nhân ở Lâm Xuyên đều muốn mời hắn ăn tối và rửa chân.
Cho nên đầu tháng này, Giang Cần đã sắp xếp Phòng Tiểu Tuyền và Hồ Hinh tìm kiếm các cửa hàng phù hợp ở trong thành phố Lâm Xuyên để chuẩn bị mở thêm năm chi nhánh Hỉ Điềm.
Một tiệm trà sữa có thể làm được, vậy thì quán canh dê cũng có thể làm được.
Lần này Giang Cần tới đây, chính là để thảo luận với Dương Kiến Quốc, tận dụng khoảng thời gian nghỉ hè này để mở quán canh dê Dương Ký ở Lâm Xuyên.
Khi thời cơ đến, tạo ra cái nhãn mác ‘món canh số 1’, làm chút tuyên truyền, hơn nữa hương vị tổ truyền của nhà họ Dương rất thơm ngon, cửa hàng này nhất định có thể mọc lên như nấm ở Lâm Xuyên.
- Chúng ta có thể mở một nhà hàng ở trung tâm thương mại Vạn Chúng, em có bối cảnh, mở một cửa hàng trong vài phút cũng không thành vấn đề.
- Sau đó, ở mỗi phố đi bộ của bốn trường đại học lớn mở một quán, nơi đó cũng xem như là hang ổ của em, không cần lo lắng không có khách.
- Ngoài ra, em sẽ tìm người thiết kế lại bảng hiệu và logo cho cửa hàng này, không thể trực tiếp sử dụng nhãn hiệu Quán canh dê Dương Ký. Chúng ta chỉ dùng hai chữ Dương Ký thôi, sẽ thuận lợi hơn cho việc vận hành thương hiệu sau này.
Dương Kiến Quốc nghe xong gật đầu, như hiểu như không ngước mắt lên:
- Vậy anh cần phải làm gì?
Giang Cần gõ mặt bàn suy nghĩ một hồi:
- Em sẽ sắp xếp người đi tìm cửa hàng trước, anh đi ngân hàng lập một cái tài khoản, chuyển khoản tiền mở cửa hàng vào đó.
- Được chú em, vậy anh đi đây.
Dương Kiến Quốc kẹp lấy túi xách, vội vã đi xuống lầu, lái xe thẳng đến ngân hàng.
Lúc Giang Cần từ lầu hai đi xuống, bàn thứ ba bên tay trái có mấy người trông rất quen mắt đang ngồi, lão Hồng, lão Vu, lão Triệu, Thiến Thiến, tất cả đều là bạn học cấp ba.
- Đến ăn à?
- Đúng vậy, đến ăn. - Hồng Chấn Đông nuốt nước miếng.
Vu Dịch Dương, Triệu Lộ Tư và Khổng Thiến Thiến cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn nhau, trong đầu nhớ tới cảnh tượng Đêm giao thừa năm ngoái ở bờ sông Bắc Nhai, bọn họ đã nhìn thấy Giang Cần cùng Phùng Nam Thư nắm tay nhau, bị phun thẳng mặt, đến bây giờ cũng không khỏi cảm thấy có chút khiếp sợ.
Giang Cần cũng không để ý, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống:
- Thụ An, chú còn chưa ăn gì, cháu lấy cho chú một phần sủi cảo đi, chú ăn ở đây.
- Được chú, chú chờ cháu một chút, lập tức sẽ xong thôi!
Giang Cần gật đầu, nhìn về phía Hồng Chấn Đông:
- Gần đây tình hình học tập thế nào?
Hồng Chấn Đông lắc đầu:
- Vẫn… vẫn ổn.
- Lão Triệu thì sao?
Triệu Lộ thắt hai bím tóc, nghe được câu này, khóe miệng có chút run rẩy:
- Tôi cũng tạm được. Nhưng Giang Cần, tôi tên Triệu Lộ, là con gái. Cho dù cậu quên tên đầy đủ của tôi thì cũng đừng gọi tôi là lão Triệu được không?
Khổng Thiến Thiến nghe xong lời này lại sửng sốt một lát, đầu óc cô như đột ngột chuyển biến, vẻ mặt dần trở nên kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận