Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 176: Giang Cần, đi dạo

Trong đầu Giang Cần hiện lên một tấm bảng đã thấy ở 208 từ rất lâu trước đây:
- Ồ, trang web mua sắm Cửu Huệ phải không?
- Làm sao cậu biết trang web này?
- Diệp Tử Khanh hơi sửng sốt.
- Khi tôi nộp đơn xin lớp học này, tôi có thấy một xấp báo cáo tài chính, tên trên đó là Cửu Huệ.
- Còn gì nữa không? Cho tôi một bản được không? Nói thật, đó là lần đầu tiên tôi khởi nghiệp. Sau khi thất bại rất khổ sở, có rất nhiều thứ đáng kỷ niệm đều bị mất đi, hiện tại muốn tìm cũng rất khó.
Giang Cần khẽ lắc đầu:
- Thật ngại quá, đồ đạc đã bị dọn dẹp, nếu như chị tới sớm một tháng có lẽ còn có thể lấy được.
Diệp Tử Khanh nhịn không được thở dài, nhưng cũng không quá mất mát:
- Vậy được rồi, tôi còn có chút chuyện khác, không quấy rầy nữa.
- Không nhìn nữa à? Chị có thể vào xem, tôi không phiền đâu.
- Thôi, quá khứ đều đã qua, hơn nữa phòng học này cũng đã không còn như trước nữa. - Diệp Tử Khanh nói xong xoay người rời đi.
- Diệp học tỷ, thật ra thì mạng lưới mua sắm của chị làm rất thú vị, vào năm 2003 ý tưởng này đã rất tiên tiến rồi, chỉ là chị đi sai hướng, nếu không sẽ không thất bại.
- Nói thật, nếu để tôi làm, tôi sẽ không lấy tài nguyên người dùng đi tìm thương gia, mà sẽ lấy tài nguyên thương gia đi tìm người dùng, tôi không biết chị có thể nghe hiểu hay không?
Diệp Tử Khanh quay đầu lại nhìn Giang Cần một cái, lại nhìn thoáng qua 207, có thể thấy rõ bóng dáng của một cô gái, rất xinh đẹp, nhưng bởi vì trong phòng không đủ ánh sáng nên không thấy rõ lắm.
Cô mỉm cười:
- Học đệ, cậu vẫn nên tận hưởng thanh xuân đi, khởi nghiệp không đơn giản như vậy, những gì học được từ trên giấy cuối cùng chỉ là hiểu biết nông cạn.
- A, vẫn là không tin tôi. - Giang Cần cười một tiếng, xoay người trở về phòng 207.
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ, nằm ở trong mắt bất cứ người nào cũng đều không quan trọng, cho nên hai người không ai để ở trong lòng, quay đầu liền quên.
Giang Cần lại lần nữa trở về phòng 207, chui vào trong chăn, tiếp tục xem cùng Phùng Nam Thư.
“Vì cứu cô gái kia, ngươi có thể hy sinh đến mức nào?”
“Ta có thể chết vì cô ấy.”
Giang Cần hoảng sợ, thầm nghĩ mình lại quên mất bộ này cũng có cảnh tình cảm sao?
Nhưng quay đầu nhìn Phùng ngốc nghếch, hình như cô không có phản ứng gì lớn, ngược lại càng cảm thấy hứng thú với hiệu ứng đặc biệt của những chiếc thuyền đó.
Một lúc lâu sau, mưa bên ngoài cửa sổ dần dần ngừng lại.
Trời chạng vạng tối dần sáng lên, ráng mây rực rỡ bao trùm toàn bộ bầu trời Lâm Đại, nhìn qua rực rỡ muôn màu muôn vẻ, lại có thêm một phần thanh minh độc nhất vô nhị sau cơn mưa.
Không bao lâu sau, hơn mười người như Tô Nại, Đổng Văn Hào, Bàng Hải, Lô Tuyết Mai đều trở về 208, miệng mắng liên hồi, trong lòng nói ông chủ thật không biết chọn ngày, vậy mà tổ chức trao giải vào hôm nay, làm cho bọn họ cả người ướt như chuột lột.
Vừa vặn, “Cướp biển vùng Caribbean” vào lúc này cũng kết thúc, Giang Cần xốc chăn lên, định đưa Phùng Nam Thư về ký túc xá.
- Giang Cần, trả vớ lại cho mình đi. - Phùng Nam Thư ngẩng đầu nhìn hắn.
Giang Cần cũng không biết mình đã cởi vớ cô từ lúc nào, vì thế quay đầu tìm một vòng, cuối cùng tìm được dưới mông:
- Nhấc chân lên, đeo vào cho.
- Được.
Phùng Nam Thư vươn đôi chân nhỏ trắng như tuyết, bảo Giang Cần mang vớ vào cho cô, từ đầu tới cuối mặt không chút thay đổi, giống như là đang thưởng cho hắn.
Sau khi thu dẹp xong, Giang Cần mang theo Phùng Nam Thư ra khỏi căn cứ khởi nghiệp, đi về phía ký túc xá nữ, trên đường gặp Cao Văn Tuệ.
- Giang Cần, tôi nghe nói cuộc thi hoa khôi trường đã trao giải xong? Giải nhất là Sở Ti Kỳ của khoa Luật? - Cao Văn Tuệ chống nạnh, nổi giận đùng đùng.
Giang Cần sửng sốt một chút:
- Không sao Tiểu Cao, sang năm cậu có thể tham gia, năm sau nữa cũng có thể, dù sao cậu cũng không có cơ hội, nhưng tôi có thể chuẩn bị cho cậu một giải thưởng an ủi.
- Cút, còn lâu mới thèm, nhưng Phùng Nam Thư mới là đệ nhất hoa khôi trường, những người khác đều không xứng!
- Cô ấy không muốn làm hoa khôi trường. - Giang Cần nói xong nhìn thoáng qua Phùng Nam Thư.
Tiểu phú bà nghiêm túc gật đầu:
- Mình không muốn làm hoa khôi trường.
- Được rồi, mình đi trước, 208 còn có chút việc, hôm khác nói sau. - Giang Cần khoát tay xoay người rời đi.
Cao Văn Tuệ vẻ mặt không phục:
- Phùng Nam Thư, thế giới của cậu có phải chỉ có hai chữ Giang Cần thôi không? Cậu ta nói gì cậu cũng nghe?
Phùng Nam lạnh lùng giơ ba ngón tay lên:
- Thế giới của tôi có bốn chữ.
- Còn hai chữ nữa là gì? - Cao Văn Tuệ có chút mờ mịt.
- Giang Cần, đi dạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận