Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 810: Xuất hiện mạng mua chung mới (1)

Nhưng Giang Cần thật sự là nói không làm thì không làm nữa, quay đầu lại còn đi nghịch cái diễn đàn kia, nhiều người ngoại đạo cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Đặc biệt trong thời gian gần đây, thành phố bên cạnh cũng đang tổ chức mua theo nhóm, cộng thêm bài học từ Giang Cần, ngay từ khi mới lập trang đã nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ chính quyền địa phương, tốc độ phát triển còn nhanh hơn Giang Cần.
Trương Bách Thanh luôn có cảm giác như con gái mình nuôi khôn lớn bị một gã đầu tóc năm sắc sáu màu lừa đi.
"Giang Cần, em không cảm thấy tiếc sao?"
"Multi-group ở lại Lâm Xuyên là do em có suy tính của mình, điều kiện bây giờ vẫn chưa thực sự chín muồi, phải chậm lại một chút."
Trương Bách Thanh nâng tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi từ từ đặt xuống bàn: "Không phải người ta bảo làm ăn, quan trọng nhất là phải nắm bắt cơ hội trước người khác sao?"
Giang Cần mỉm cười: "Nhưng người ta cũng đã nói, lên chiến trường, những kẻ lao vào đầu tiên thường chỉ là bia đỡ đạn."
"Chiến trường?"
"Cuộc đua này, sắp tới sẽ đẫm máu mất thôi, Đội Tùy Tâm chỉ là một bước đệm mà thôi."
Giang Cần đổi chỗ hai bên cờ: "Lượt này đến lượt em cầm quân trắng đi trước."
Trương Bách Thanh sầm mặt lại: "Em chơi cờ caro với tôi đã đành, cầm quân trắng còn đi trước? Thôi xác định là em thắng luôn đi."
"Sao thầy không nói sớm, bút máy ở đâu? Em đi lấy."
"Mơ đi, ranh con, không thắng tôi, đừng mơ tới chuyện bút máy của tôi."
Giang Cần tức giận rời đi, nửa giờ sau đi chiếc xe nhỏ màu hồng đưa tiểu phú bà đến trước mặt hiệu trưởng: "Chuẩn bị bút máy đi, đây là cựu kỳ thủ nghiệp dư cấp sáu."
Hiệu trưởng Trương trầm mặc.
Thực ra, Trương Bách Thanh biết Giang Cần thích nói khoác, vì vậy lúc đầu ông ấy không tin, nhưng khi cô gái nhỏ lần lượt đặt các quân cờ xuống, mồ hôi lạnh của ông ấy cũng theo đó mà rơi.
Sau một hồi lâu, Phùng Nam Thư đặt các quân cờ vào hộp: "Ông hiệu trưởng, cháu thua rồi."
"Tôi thắng sao?" Trương Bách Thanh nhất thời không thể tin nổi.
Giang Cần cũng cau mày: "Chết tiệt, không ngờ hiệu trưởng Trương chơi cờ cao tay đến vậy, có vẻ như chiếc bút Vạn Bảo Long này định mệnh không dành cho em rồi."
"Chờ đã, chơi tiếp một ván nữa, tôi chưa kịp phản ứng."
"Ông hiệu trưởng, cháu lại thua rồi."
Chú chó muốn giành chiếc bút tức giận không chịu nổi, trong văn phòng kêu áu áu một trận, cuối cùng để lại một câu "coi như thầy lợi hại, thì ra thầy giấu nghề", sau đó dẫn tiểu phú bà quay lưng rời đi.
Trương Bách Thanh tự hỏi, mình có thể tham gia cuộc thi đấu toàn quốc không?
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn theo sau: "Giang Cần, sao anh không để em thắng?"
"Mình ngay cả lên lớp còn không đi, làm sao thích bút máy đến thế? Chủ yếu là để làm vui lòng ông cụ mà thôi, thực ra trên con đường khởi nghiệp, có nhiều tiền hay ít tiền không quan trọng, gặp được một số người thú vị cũng là một loại tài sản."
"Mình không muốn cuối cùng chỉ còn lại toàn thân mùi tiền, không tìm được ai để nói chuyện, khoác lác."
Lúc Giang Cần nói "không thể toàn thân mùi tiền", đồng xu vàng đang lăn trong tay thì bất ngờ rơi xuống, lăn một đoạn dài, khiến hắn tái mặt, cúi người tìm kiếm dọc theo con đường.
Phùng Nam Thư nghiêng đầu nhìn hắn: "Giang Cần, em có phải là tài sản của anh không?"
"Cậu không phải, cậu là kho báu."
Giang Cần cúi người ngồi xuống đất, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng đã nói ra câu trả lời, rồi vỗ vỗ bùn trên tay, dẫn cô tới phòng 208, lại còn hô hào mọi người làm một bữa lẩu, thậm chí còn thả chú chó già đi dạo một vòng tầng một, để cho giáo sư Nghiêm tìm cớ qua đây ăn lẩu.
Nhìn kìa, những lời ông chủ Giang nói ngày nào giờ đây đã trở thành sự thật, phòng 208 không nuôi kẻ nhàn rỗi, ngay cả chó cũng không được.
Trong khi chờ giáo sư Nghiêm còn lẩm bẩm về chuyện giới hạn gì đó, Lộ Phi Vũ đã rót đầy rượu vào ly cho ông.
"Tôi tuân thủ giới hạn cả đời, giờ chẳng còn nữa, thật là tạo nghiệp."
"Rồi ông mới nhận ra cuộc sống thì ra còn có thể vui vẻ như vậy?"
Giáo sư Nghiêm giật mình: "Lời này từ đâu ra?"
Giang Cần chỉ vào bức tường đối diện phòng 207, giáo sư Nghiêm quay đầu nhìn qua, mới phát hiện trên tường có thêm một khẩu hiệu, không có giới hạn bạn sẽ vui vẻ nhiều hơn.
Giáo sư Nghiêm không biết nói gì, sau đó đổi chủ đề: "Diệp Tử Khanh gần đây gọi điện cho tôi, nói rằng em ấy đã tham gia một dự án ở thành phố bên cạnh, gọi là Đội Tùy Tâm, cũng là một trang web mua chung."
Giang Cần sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Em cứ tự hỏi, hóa ra trang mua chung ở Dương Châu là do chị ấy làm à?"
"Diệp Tử Khanh bấy lâu nay luôn để tâm đến việc khởi nghiệp thất bại, dù miệng nói không sao nhưng tôi biết đó là một cái gai trong lòng em ấy, khiến em ấy không thể sống một cuộc sống bình thường."
"Đàn chị quá muốn thắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận