Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 258: Cúp đẹp… đẹp…

Tưởng Chí Hoa tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi:
- Thầy Lý, kinh phí hoạt động chúng tôi đã nộp, nhưng cho đến giờ, chúng tôi vẫn chưa nhận được một chút hiệu quả tuyên truyền nào!
Thầy Lý mặc kệ:
- Trên hợp đồng hoạt động của chúng ta đã viết rõ, bên chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm mở cuộc thi, phương án tuyên truyền quảng cáo cụ thể là do bên các người làm.
- Nhưng mà…
- Đừng có nhưng mà nhưng mà nữa, đang thi đấu bình thường, ai mướn các người đi tìm Giang Cần làm gì? Còn sinh viên 18 tuổi nữa, ha ha, cô xem thường cậu ta, cậu ta lại hại cô, rốt cuộc thì phải có nhân rồi mới có quả.
- Thầy Lý, nếu anh không quản chuyện này, tôi sẽ gọi điện cho anh rể của tôi!
Tưởng Chí Hoa mở điện thoại lên, lục tìm danh bạ.
Có thể buôn bán trong trường học, ngoại trừ sinh viên gây dựng sự nghiệp ra thì hầu hết những người khác đều phải có chút quan hệ, không phải người thân thì cũng là bạn bè của lãnh đạo, hoặc chính là người thân của bạn bè lãnh đạo.
Ví dụ như Tưởng Chí Hoa, một anh rể họ xa của bà ta chính là chủ nhiệm Phòng Giáo vụ của Lâm Đại, bà ta cảm thấy chuyện này không thể dừng ở đây, nếu không thì bà ta tức chết mất, cho nên bà ta nảy ra ý định vận dụng quan hệ.
Nhưng bà ta còn chưa kịp gọi, thầy Lý đã duỗi tay ngăn cản hành động của bà ta.
- Thôi đi bà chủ Tưởng, cái gì chúng ta cũng sao chép từ chỗ người ta đấy, cô nghĩ anh rể cô có dám vứt bỏ mặt mũi đến vậy không? Thêm nữa, Giang Cần đã từng được báo Thanh niên Lâm Xuyên phỏng vấn, bây giờ còn ra sức tổ chức các hoạt động tạo cơ hội học tập làm việc. Cô bớt gây chuyện đi, đỡ mất công anh rể cô phải đau đầu.
Tưởng Chí Hòa do dự một lúc rồi buông di động:
- Coi như tôi bị lỗ tiền quảng cáo đi, nhưng mấy hạng đầu đều mua phiếu, không trao giải được!
Ngưu Thượng Thiên cũng có ý này:
- Cũng phải hủy bỏ việc học lái xe nửa giá!
- Gì? Các người không biết xấu hổ nhưng mà tôi biết đấy!
Thầy Lý liếc bọn họ một cái:
- Lần đầu tiên diễn đàn trường Lâm Xuyên tổ chức thi đấu, cuối cùng lại không trao lấy một giải thưởng? Việc này mà bị truyền ra ngoài thì tôi sẽ bị người ta cười chết!
- Vậy thì hủy bỏ kết quả thi của mười một người đứng đầu, chẳng phải đằng sau vẫn còn người à? Đẩy họ lên là được.
- Hạng 12 có tổng cộng sáu phiếu, giành giải Ngôi sao học tập? Mẹ nó chứ vậy hủy bỏ còn hơn!
Tưởng Chí Hòa nghiến răng nghiến lợi:
- Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng không để Giang Cần xuất hiện trên bao bì trà sữa của chúng tôi được!
Thầy Lý thở dài:
- Giờ cô cũng thấy lòng dạ của thằng nhãi kia hẹp hòi đến mức nào rồi, nếu cô thực sự không trao giải cho cậu ta, cậu ta còn có thể gây chuyện lần nữa đấy cô có tin không? Bà chủ Tưởng, cô kinh doanh lâu vậy rồi, chắc cũng phải biết đạo lý thà đắc tội với quân tử cũng không đắc tội với tiểu nhân chứ nhỉ!
Nghe vậy, Tưởng Chí Hoa cũng choáng váng đầu óc, bỗng nhớ về câu nói khi Giang Cần lái xe vút qua:
“Xin hãy làm cúp to đẹp lên nha…”
“To đẹp lên nha…”
“Lên nha…”
Ngưu Thượng Thiên cân nhắc một lúc lâu, tâm lý bắt đầu nghiêng về cách giải quyết của thầy Lý.
Tên Giang Cần kia thực sự không phải đèn cạn dầu, hắn là kẻ trước mặt cười hì hì, sau lưng đâm chết người đấy.
Chẳng qua chỉ đứng trước mặt hắn châm chọc hai câu, hắn lại trực tiếp chơi xỏ toàn bộ cuộc thi, nếu giải này không trao cho hắn, có lẽ hắn còn có nước cờ khác nữa.
- Thôi thì rút kinh nghiệm đi, tên đó hai bàn tay trắng, căn bản không sợ loại người phải để ý nhiều mặt như chúng ta. - Ngưu Thượng Thiên bắt đầu khuyên nhủ Tưởng Chí Hoa.
Thầy Lý cũng gật đầu theo:
- Lão Ngưu nói đúng, nhận chút thiệt thòi cũng có sao đâu, lần sau nhớ kỹ là được rồi.
Gió Bắc sáng sớm cuối tuần vẫn lạnh lẽo như vậy.
Giang Cần đưa Đổng Văn Hào và Ngụy Lan Lan đi trung tâm thương mại của thành phố - trung tâm thương mại Vạn Chúng. Chủ của trung tâm thương mại Vạn Chúng tên là Hà Ích Quân, là một người đàn ông trung niên bụng phệ giàu có, ông hy vọng Giang Cần có thể hợp tác với trung tâm thương mại Vạn Chúng để đẩy mạnh tiêu thụ các sản phẩm đổi mùa nhắm đến đối tượng khách hàng học sinh sinh viên.
Hà Ích Quân là kiểu người có ánh mắt rất độc đáo, ông cũng là người đầu tiên chạy tới cửa nơi diễn ra hoạt động khoa học kỹ thuật để quảng cáo.
Thậm chí có thể nói ông là người có giá trị con người cao nhất trong những người Giang Cần từng tiếp đãi.
- Nghe danh Giang tổng đã lâu mà giờ mới được gặp mặt, không ngờ cậu lại trẻ như vậy. Lúc trước nghe người ta bảo cậu là sinh viên tôi còn không tin cơ, ai ngờ đâu là thật.
Giang Cần cười rạng rỡ đồng thời tiến lên một bước để bắt tay với ông:
- Hà tổng quá khen rồi, so với anh thì trang web của tôi có là gì đâu.
Hà Ích Quân cười ha hả rồi nhìn về phía Đổng Văn Hào và Ngụy Lan Lan:
- Hai vị này là?
Bạn cần đăng nhập để bình luận