Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 688: Giang Cần, mình đến đón cậu về (2)

- Cảm ơn vì đã đến đón mình.
- Mình không tới đón cậu, cậu sẽ bị ả khác đón đi. - Phùng Nam Thư hù khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
Nghe câu nói này, bà chủ vừa nãy còn nói sẽ đưa Giang Cần không thể nhịn được cười khẩy một tiếng, thầm nghĩ sinh viên đại học quả nhiên ngây thơ vô cùng, xinh đẹp thì sao, cố chấp đi xe điện đến nơi tụ tập của những đại gia này để đón người, không những không thể giữ gìn tình yêu trong sáng mà còn tiện thể khiến Giang tổng mất mặt.
Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce hoàn toàn mới tiến vào cổng chính. Lưới tản nhiệt mạnh mẽ và đèn pha rực rỡ ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Ngay sau đó, bánh xe dừng lại, cửa xe mở ra, chú Cung cầm hai chiếc mũ bảo hiểm bước ra khỏi xe.
- Đại tiểu thư, lộ tuyến quá dài, trên đường còn có nhiều xe cộ như vậy, chúng ta vẫn nên đội mũ bảo hiểm cho an toàn. Vừa rồi tôi cũng mua cho Giang thiếu gia một cái, cô xem, cũng là màu hồng nhạt.
- Tôi không cần đeo.
Chú Cung vẻ mặt khó xử nhìn về phía Giang Cần:
- Giang thiếu gia, để tiểu thư nhà tôi đội mũ bảo hiểm đi.
Giang Cần nhận lấy mũ nhìn thoáng qua:
- Hai cái mũ này sao lại giống nhau như vậy, không phải là kiểu tình nhân chứ?
- Vậy mình sẽ đeo một cái. - Tiểu phú bà đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
Nhìn thấy cảnh này, vị bà chủ vừa nãy còn đang cười nhạo nhất thời thay đổi sắc mặt, thầm nghĩ Rolls-Royce cùng tài xế riêng? Cái quái gì thế này?
Bây giờ ngưỡng cửa đại học đã cao như vậy sao? Tùy tiện có một nữ sinh đại học, diện mạo như thiên tiên còn chưa tính, loại phương thức xuất hiện này cũng quá khoa trương đi?
- Tiểu phú bà, không phải đi hướng này, cậu quay ngược lại đi. - Giang Cần bỗng nhiên phát hiện tiểu phú bà đang đạp xe ngược chiều.
- À à.
Phùng Nam Thư đạp xe điện lắc lư một cái, lượn hai vồng trước mặt vị bà chủ kia, tiếp đó mới mang theo Giang Cần rời khỏi khách sạn Long Khải.
Trên con đường rộng thênh thang, chiếc xe điện tiểu Phấn nhỏ xíu lao vút về phía trước, xé qua từng chùm đèn, chạy qua những khoảng tối sáng đan xen. Trong khi đó chú Cung lái chiếc Rolls-Royce bảo vệ bên cạnh, khiến những chiếc xe xung quanh vô cùng sợ hãi, không có chiếc nào dám đến quá gần.
Thiếu nữ điều khiển xe điện chở thiếu niên, chiếc Rolls-Royce đi theo mở đường, khá lắm, ngay cả phim thần tượng cũng không dám quay như vậy.
Giang Cần ôm lấy vòng eo thon thả mảnh khảnh của Phùng Nam Thư, luôn cảm thấy mùi thơm trên người cô rất dễ chịu, thơm đến mức một thân ngạo cốt của hắn cũng sắp mềm nhũn.
- Lại đi sai đường rồi, ngã rẽ lúc nãy phải đi về phía tây mới đúng, đi tiếp chẳng phải lại về khách sạn sao? Cậu cố ý à?
Phùng Nam Thư vẻ mặt cao lãnh cưỡi chiếc xe điện nhỏ:
- Mình chỉ là hơi ngốc thôi, sao lại cố ý được.
- Tiểu Phấn còn bao nhiêu điện? Cảm giác vẫn còn sung sức lắm. - Giang Cần không nhịn được hỏi một câu, có chút lo lắng pin không đủ.
Tiểu phú bà cúi đầu nhìn một chút:
- Còn ba vạch pin, có thể chạy vù vù.
- Ba vạch pin chẳng phải là đầy pin sao? Vậy cậu đến đây bằng cách nào, vác đến à?
Phùng Nam Thư nhìn chiếc Rolls-Royce bên cạnh, cảm thấy gấu đen không thông minh lắm:
- Mình bảo chú Cung đem bỏ tiểu Phấn vào cốp sau rồi chở đến.
Giang Cần nín thở:
- Vậy cũng quá rườm rà rồi, hai chúng ta cùng ngồi trên xe sang, vòng quanh trước cửa khách sạn hai vòng. Mình lần lượt chào họ, phong khinh vân đạm phất tay tạm biệt, chậm rãi rời đi trong ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, như vậy không tốt sao?
- Vậy chúng ta quay lại lần nữa.
- Ê ê ê, đừng quay lại, quay lại lần nữa là quá cố ý rồi.
Giang Cần cắt ngang ý định quay đầu của cô, lại mở miệng nói:
- Thực ra mình cũng lớn thế này rồi, không thể đi lạc mất, cậu không cần phải đến đón mình đâu, mình còn sợ cậu đi nửa đường hết pin, đến lúc đó lại sợ đến mức khóc nhè.
Phùng Nam Thư vẻ mặt nghiêm túc mở miệng:
- Nhưng nếu mình không lái tiểu Phấn tới đón cậu, cậu sẽ bị kẻ xấu bắt cóc đi mất.
- Kẻ xấu ở đâu? - Giang Cần không hiểu lắm, hôm nay người mà hắn gặp không phải đều là những đối tác chiến lược lắm tiền nhiều của sao?
- Chính là người mời cậu lên xe đấy. - Phùng Nam Thư hù khuôn mặt nhỏ hồi đáp.
Giang Cần ngẩn người ra, nhớ đến nữ doanh nhân với lòng dạ rộng lớn kia, ánh mắt và cử chỉ của cô thực sự có chút quyến rũ:
- Đó là một đối tác chiến lược của Zhihu, là chủ thương hiệu mỹ phẩm, đưa mình về chỉ là tiện đường, cậu không ghen chứ? Muốn độc chiếm mình à?
Trong ánh mắt Phùng Nam Thư hiện lên một tia mờ mịt:
- Ghen là từ ngữ chỉ dùng cho những cặp đôi yêu nhau, Giang Cần, hình như chúng ta chỉ là bạn tốt.
Giang Cần nghẹn họng, không có từ ngữ nào để phản bác câu nói này:
- Cậu đã nói hết lời của mình rồi, mình còn nói gì nữa đây?
- Cậu nói tiểu phú bà, lại đây cho mình ôm một cái. - Đôi mắt lanh lợi của Phùng Nam Thư sáng rực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận