Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 298: Từ chối Đinh Tuyết đi gặp tiểu phú bà (2)

- Lão Nhâm không được đâu, không đàn áp khí thế được, trong ký túc xá Đinh Tuyết có hai cô gái nữa, bọn họ cả ngày vênh váo tự đắc, nói chuyện còn đâm chọt, tôi muốn áp chế áp chế nhuệ khí của bọn họ!
Tào Quảng Vũ duỗi ra một cánh tay làm động tác "Áp chế", cánh tay y còn khá trắng.
- Mặc dù tôi thừa nhận mình là một trong những người đẹp trai nhất nhưng tôi không nghĩ mình có thể áp chế nhuệ khí của hai cô gái được đâu.
Lão Tào lồm cồm bò ra khỏi chăn, vẻ mặt lộ ra càng phấn chấn:
- Cậu không được, nhưng vị kia nhà cậu có thể mà, tôi muốn để cho các cô ấy nhìn một chút cái gì gọi là nữ thần chân chính, đừng có suốt ngày bày ra cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó nữa!
Giang Cần nhếch miệng cười một tiếng:
- Lão Tào, tôi không biết cậu đang nói tới ai.
- Ngày đó tôi nhìn thấy hai người tay trong tay, còn ngọt hơn cả tôi và Đinh Tuyết, tôi còn ngửi thấy mùi hôi chua của tình yêu trên người cậu đấy.
- Cậu là Hạo Thiên Khuyển à?
Giang Cần xì hắn một cái, trong lòng tự nhủ, lão Tào sa vào tình yêu cũng vẫn không có từ bỏ thói hư tật xấu thích trang bức.
Lúc trước hội sinh viên tuyển người, lão Tào đã mượn hắn xuất hiện để trang bức, về sau còn đạo văn nhân sinh của mình đăng lên diễn đàn, suýt chút nữa bị fan hâm mộ chọc ngoáy cho một đợt.
Bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn, lại muốn mượn lực lượng của tiểu phú bà để loè bạn cùng phòng của bạn gái mình, thao tác chết giẫm gì đây?
Hắn cảm thấy loại chuyện này thì sao cũng được, chưa đủ trình độ ảnh hưởng đến tam quan, cũng không luận được đúng sai, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép Phùng Nam Thư tiếp xúc với Đinh Tuyết.
Tiểu phú bà sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, kết quả là sau khi ăn một bữa cơm với Đinh Tuyết, còn biết ỏn ẻn gọi mình là ca ca.
Lại nữa à?
Không thể nhịn được, cho dù là Đường Tăng cũng không nhịn được.
Lúc trước khi Nữ Vương của Nữ Nhi quốc gọi ngự đệ ca ca, lão Đường tăng cũng không nhịn được nói một câu nếu có kiếp sau.
Lão Đường này đúng là rất xấu xa, rõ ràng là đang muốn hành Phật, mà còn tưởng tượng nếu có kiếp sau, phá giới, tuyệt đối phá giới.
- Lão Giang à, lần này cũng không phải vì tôi mà!
Tào Quảng Vũ đưa tay quấn chăn lên người mình, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc:
- Bạn cùng phòng của Đinh Tuyết nói chuyện rất khó nghe, nói là một cô gái bình thường như Đinh Tuyết cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm được một người như tôi, nếu là cậu, cậu có thể chịu được không?
Sau khi Giang Cần nghe xong không nhịn được nhíu mày:
- Quan hệ ở ký túc xá nữ ác liệt như vậy sao?
- Tuỳ người thôi, tính tình Đinh Tuyết tương đối táo bạo, bị châm chọc cũng là bình thường, nhưng cô ấy tuyệt đối không có ý đồ xấu. cậu nghĩ đi, cô ấy là bạn gái của tôi, tôi cũng không muốn người khác nói cô ấy như vậy.
- Đinh Tuyết cũng biết chuyện này?
Giang Cần cảm thấy kỳ quái, với tính cách táo bạo kia của Đinh Tuyết, Ngưu Ma Vương tới còn phải cày hai dặm, thời điểm rời đi còn phải dùng hai tay dâng khoen mũi lên mới đúng.
Nếu cô ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy.
- Chắc chắn là Đinh Tuyết không biết, nếu cô ấy biết thì đã phốt lên mạng từ lâu rồi. đại học không giống như cấp ba, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ lớn chuyện, tôi không dám nói cho cô ấy biết. nhưng là đàn ông, tôi lại không thể để mấy cô gái đó nói lung tung sau lưng bạn gái mình được. nghĩ tới nghĩ lui vẫn phải mời Phùng Nam Thư ra trận, cô ấy ngồi đó không cần nói chuyện, chỉ khí tràng thôi cũng đã có thể ép chết mấy cô gái kia rồi!
Biểu hiện của Tào Quảng Vũ vừa rụt rè vừa hợp lý.
- Lão Tào, cậu là một người đàn ông tử tế và chín chắn, tôi rất vui mừng.
Giang Cần đưa ý kiến về phương thức xử lý của y:
- Muốn tôi dẫn tiểu phú bà đi cũng có thể, nhưng mà cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.
Tào Quảng Vũ nghe có hi vọng lập tức tỉnh táo tinh thần, quả nhiên dùng chiêu khổ nhục kế hữu dụng:
- Cậu nói đi lão Giang, tôi có thể đồng ý bất cứ chuyện gì.
- Đừng để Đinh Tuyết dùng giọng gió ỏn ẻn nói chuyện nữa, đừng để Đinh Tuyết gọi ca ca, cũng đừng cố ý show ân ái trước mặt tôi và Phùng Nam Thư, tốt nhất là để Đinh Tuyết đánh cậu mấy trận mới thống khoái.
- Lão Giang cậu biến thái thật đấy, cậu thích kiểu này à?
Tào Quảng Vũ nghe mà nổi cả da gà.
Giang Cần lạnh lùng cười một tiếng:
- Không đồng ý thì thôi, cậu làm sao thì làm.
- Tôi đồng ý, chỉ cần hai người đến, tôi cam đoan sẽ sắp xếp thật tốt!
Tào Quảng Vũ vỗ ngực khẳng định.
- Được thôi, lúc nào?
- Để đợi trời ấm lên đã, cái thời tiết mắc toi này, Đinh Tuyết cũng không thích ra ngoài, chờ đến lúc tôi xác định rõ thời gian thì sẽ điện thoại cho cậu.
Tào Quảng Vũ nói dứt lời lại quấn chăn, co đầu rút cổ nằm lại trên giường.
Giang Cần quay người rời khỏi ký túc xá, một lần nữa lái xe về 208.
Bạn cần đăng nhập để bình luận