Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 279: Đùi này to thế ! (2)

- Audi có được tính là xe sang không?
- Người đó lái Audi.
Giang Cần lùa hai miếng cơm vào miệng, xem ra để đảm bảo trang web Multi-group có thể online thuận lợi, hắn phải mạnh tay hơn rồi. Vì vậy sau khi cơm nước xong xuôi, hắn đi thẳng tới tiểu khu Thúy Trúc đối diện để gọi chú Cung ra trận.
Xe hơi màu đen chạy một lèo đến trước cổng công ty quảng cáo Thịnh Thị.
- Lái vào hẳn cửa xưởng bọn họ đi chú Cung!
- Không thành vấn đề!
Chú Cung nói xong thì giẫm ga phóng về phía xưởng Thịnh Thị, dừng ngay cửa chính luôn, cứ phải gọi là oai phong lẫm liệt.
- Tốt quá rồi, cảm ơn chú Cung nhé, mới sáng ra đã phải phiền chú chở đi một chuyến rồi.
- Giang thiếu gia à, từ khi cậu mua xe, tháng nào nhận lương tôi cũng thấy chột dạ hết, có thể giúp được cậu thì tốt quá.
Cửa sổ xe mở ra, Giang Cần vẫy vẫy tay ra ngoài gọi Lô Tuyết Mai tới để cô lên xe, Lô Tuyết Mai không biết sếp của mình không những có Bentley mà còn thuê cả tài xế, sự chấn động hiện rõ trên khuôn mặt.
Ôi đệch, đùi này to thế!
Lô Tuyết Mai duỗi tay muốn sờ thử xem nhưng lại bị chú Cung tinh mắt bắt gặp từ trong gương chiếu hậu, sắc mặt y thay đổi ngay tắp lự, còn ho khan ngay lập tức để ngăn chặn hành động tiếp theo của Lô Tuyết Mai.
Lúc này đã là hơn tám giờ sáng, đúng thời điểm công nhân ăn sáng xong tới làm việc, bọn họ phát hiện cửa vào xưởng bị xe chặn lại, đong đưa lúc lắc mãi mà chẳng vào được, thấy tài xế lại không dám nói gì mà chỉ móc điện thoại ra gọi cho người quản lý xưởng.
Người quản lý xưởng mới nhận chức nghe bảo là có xe chắn cửa xưởng thì cực kỳ lo lắng, vừa chạy tới đã muốn mắng người nhưng khi nhìn kỹ lại đó là xe gì thì sững lại một chốc, rồi còn bắt đầu tươi cười niềm nở, gõ nhẹ vào cửa sổ xe.
Lần gõ đầu tiên Giang Cần không làm gì hết, Lô Tuyết Mai cũng không dám lanh chanh.
Lần thứ hai Giang Cần vẫn vờ như không nghe thấy.
Tới lần thứ ba Giang Cần mới mở cửa xe, bước xuống với nụ cười rạng rỡ trên môi.
- Quản đốc Trần phải không, tôi nghe nói là đơn đặt hàng của sinh viên chẳng là gì cả, giỏi thì hủy đơn đi, ngài không cần vài đơn hàng rẻ rách đó đúng không? Đúng là phong thái của người mới lên chức nha, làm tôi sợ muốn chết.
- Không có không có, chắc chắn là do cấp dưới của tôi tào lao!
- Tôi đã nói rồi mà, đứa chó đẻ nào sẽ nói ra được mấy câu đó chứ, đây chẳng khác nào tự chứng minh não mình có vấn đề đúng không?
Quản đốc Trần nuốt nước bọt, nhìn thoáng qua Bentley rồi lại nhìn chú Cung, tươi cười không phản bác.
Bentley không thì không đáng sợ, nhưng mà Bentley có tài xế thì đáng sợ, hơn nữa cái xe này được cấp giấy phép ở nơi khác, không thể nào là mới thuê được.
Chuyện tiếp theo diễn ra suôn sẻ hơn nhiều, người quản lý xưởng mới này dặn dò công nhân bắt đầu làm việc, ưu tiên hoàn thành đơn hàng quảng cáo mua hàng theo nhóm, lại nói thêm vài lời khách sáo để thăm dò bối cảnh của Giang Cần.
Nhưng Giang Cần không hề nể mặt gã, sau khi xác nhận quảng cáo mua hàng theo nhóm đã được thực hiện thì cũng tắt nụ cười.
Có vài người như vậy đấy, ăn cứng không ăn mềm, bạn bình tĩnh nói chuyện với gã thì gã sẽ cảm thấy bản thân ghê gớm lắm.
- Quản đốc Trần, quản đốc Lý ban đầu của mấy người đi đâu rồi?
- Quản đốc Lý là anh rể tôi, tôi là em vợ. Nhà anh ấy có chút chuyện nên phải rời khỏi đây một thời gian, anh ấy nhờ tôi nhìn chằm chằm bọn họ nên tôi cũng coi là người quản lý xưởng tạm thời ở đây.
Giang Cần nghe vậy thì yên tâm rồi, không hỏi nữa.
Nói thật, nếu xưởng quảng cáo thật sự đổi cho người này làm quản lý thì hắn phải suy xét lại việc chọn đơn vị hợp tác mới thôi, nhưng nếu chỉ là tạm thời thì có thể tạm gác chuyện đó qua một bên.
Giang Cần bỗng nhớ tới một chuyện:
- Bên anh có mũ quảng cáo đúng không?
- Có nha, vải bông vải bạt sợi acrylic hay mũ lưỡi trai một màu, màu nào kiểu nào chúng tôi cũng có hết. - Quản đốc Trần gọi người đưa lô hàng mẫu tới ngay lập tức.
- Có thể giúp tôi làm một đống mũ màu vàng in logo của Multi-group không?
- Cậu muốn đặt bao nhiêu?
- Một trăm cái trước đi, giao cùng với vật liệu quảng cáo ngày mai luôn, đỡ cho bên anh một chuyến đi qua đi lại.
Quản đốc Trần định nói là gấp quá, có thể cho thêm mấy ngày không, nhưng nghĩ tới chuyện bên kia đánh tới tận cửa vì mình cứ kéo dài thời hạn mãi thì lại nuốt lời muốn nói vào trong.
Quả thực gã mới tiếp nhận xưởng này thôi, vẫn chưa rõ khách nào với khách nào, nói móc nói mỉa Lô Tuyết Mai vì cô là sinh viên, nhìn dễ bắt nạt mà thôi.
Nhưng nếu khiến khách hàng lớn phật ý thật thì chắc anh rể đánh gãy chân gã mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận