Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 308: Hiệu quả trào phúng bùng nổ (2)

Thực Vi Thiên là cửa hàng ăn gần Lâm Đại nhất, hầu như nhà hàng nào cũng đông khách, nếu không ông chủ cũng không thể ngồi xổm trong nhà hàng cả ngày nghiên cứu xe sang được.
Cho nên, hoàn cảnh nơi này bình thường đều khá ồn ào.
Nhưng khi tiếng cười vừa dứt, toàn bộ tầng hai chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Tào Quảng Vũ đỡ eo đi vào, ngồi xuống bên cạnh Đinh Tuyết, mặt đỏ rực.
- Phòng đối diện có bữa tiệc sinh nhật của một đứa nhỏ, nói khi trưởng thành muốn làm phi hành gia, ông bà nội của thằng bé vui quá, cứ cười mãi không thôi.
- Nào nào nào, đừng ngẩn ra đó nữa, mau dùng bữa dùng bữa.
Tào Quảng Vũ cầm đũa lên, nhiệt tình kêu gọi mọi người dùng bữa:
- Có phải Thực Vi Thiên đổi đầu bếp không, cảm giác hương vị hôm nay hấp dẫn hơn mọi ngày.
Giang Cần quay đầu nhìn thoáng qua lão Tào, trong lòng tự nhủ cái tên này đúng là bảo tàng mà, mình là người trang bức, nhưng hiệu quả lại bùng nổ trong tay y, đúng là có chút bản lĩnh.
- Lão Tào, lần sau khiêm tốn một chút, trang bức xong thì bỏ chạy ngay, miễn cho chân chó bị đánh gãy.
Tào Quảng Vũ lau miệng, ánh mắt lấp lánh sáp lại gần:
- Lão Giang à, trước khi bị đánh chết tôi đã cười chết rồi. Ông chủ của Thực Vi Thiên nhận tiền của cậu có phải không, mẹ nó đúng là thần binh từ trên trời rơi xuống mà!
- Chỉ là trùng hợp mà thôi, ai biết người trưởng thành có tâm trả thù mạnh như vậy, làm tôi giật cả mình.
- Tôi chỉ phục bản lĩnh điểm tĩnh của cậu thôi đấy!
Bữa cơm lại tiếp tục, nhưng có người vui vẻ có người lại buồn bực.
Ví dụ như Khúc Nhã Đình, từ đầu tới cuối không nói thêm một câu nào, Lưu Thiên Qua ngồi tại bên cạnh cô ta thậm chí còn không hề nhấc đũa lên.
Ngược lại thì Thôi Mẫn lại hành động như thể chưa xảy ra chuyện gì, hết nói chuyện với Đinh Tuyết, lại chuyển sang Tào Quảng Vũ.
Trong đoạn đối thoại vừa rồi, thật ra cô ta cũng đổ thêm dầu vào lửa, bằng không cường độ trào phúng sau cùng không có khả năng mạnh như vậy.
Nhất là câu phú nhị đại kia, trực tiếp bộc lộ toàn bộ sự so sánh vô hình ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, người châm lửa là người xa cách nhất, tình chị em plastic được phát huy vô cùng tinh tế.
Sau nửa giờ, bữa ăn vội vàng kết thúc, bởi vì có rất nhiều người, mà Thôi Mẫn và Khúc Nhã Đình rất hăng hái gọi món, nên một bữa ăn này có giá gần 180, bằng phí sinh hoạt hai tuần của một sinh viên bình thường, nhưng lão Tào lại cảm thấy vô cùng giá trị, và sẽ quay lại lần nữa.
- Không cần thối.
Ông chủ của Thực Vi Thiên vuốt hai trăm đồng tiền trong tay, cảm giác như mình lại bị trêu chọc, nhưng ông ta lại không có chứng cứ.
Đêm nay lạnh thấu xương.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh đến tận xương nên vội vội vàng vàng lên xe.
Đương nhiên là Đinh Tuyết và Tào Quảng Vũ chui vào chiếc Audi của Giang Cần, trên ghế lái phụ là tiểu phú bà vừa mơ màng ăn xong một bữa cơm.
Lúc đầu Thôi Mẫn cũng muốn đi nhờ một chút, nhưng còn chưa đi tới gần đã phát hiện Tào Quảng Vũ đóng cửa lại, rơi vào đường cùng chỉ có thể chui vào xe của Lưu Thiên Qua, một chiếc “Volkswagen cùi bắp”.
Theo lý mà nói, bữa cơm này đã thành như vậy, cũng đến thời điểm mỗi người nên đi một ngả.
Nhưng có lẽ là Lưu Thiên Qua đã tức đến bốc khói, thực sự không có cách nào phát tiết, cho nên trên đoạn đường về vẫn luôn cản trở xe của Giang Cần.
Giang Cần rẽ phải, y vội chạy lên phía trước chiếm phần đường bên phải.
Giang Cần cũng không giận, xi nhan rẽ trái, kết quả chiếc Volkswagen cùi bắp kia lại chờ đúng thời cơ cắm vào làn đường bên trái.
Mãi cho đến khi hai chiếc xe đến ngã tư, dừng lại trước đèn đỏ, thì chiếc Volkswagen và Audi mới chuyển từ một trước một sau biến thành trạng thái song song.
- Xe không sánh bằng cậu, nhưng có muốn xem kỹ thuật của ai tốt hơn không?
Cửa kính xe Volkswagen hạ xuống, lộ ra gương mặt u ám của Lưu Thiên Qua.
- Thôi bỏ đi, hai chiếc xe không cùng một đẳng cấp, so làm sao được?
Giang Cần cười ha ha một tiếng, phát huy vô cùng tinh tế thái độ không coi ai ra gì.
- Nếu chiếc này của cậu là xe thể thao, thì tôi thực sự không dám so, nhưng Audi cũng không có chênh lệch quá lớn với Volkswage phải không? Là đàn ông phải xem phương diện tốc độ, âm dương quái khí là chuyện phụ nữ mới làm.
- Không thể so, nhỡ đâu tôi thắng thì chắc chắn anh sẽ nói xe của tôi tốt hơn xe của anh, thua tôi cũng không mất mặt, nhàm chán lắm.
Lưu Thiên Qua càng thêm hưng phấn, nếu không lấy lại danh dự thì rất bứt rứt khó chịu trong người, thế là mở miệng:
- Vậy cậu nói xem nên so kiểu gì, tôi nghe cậu, có chơi có chịu.
Giang Cần im lặng nửa ngày:
- Như vậy đi, để cho công bằng thì chờ lát nữa đèn xanh sáng lên, tôi nhường anh ba giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận