Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 564: Đã học được cách trồng dâu tây (2)

- Mày đó, dậy thì thành công thế làm gì? Đến cả Phùng Nam Thư cũng không kìm được bản thân, đúng là vẻ đẹp trai đáng chết mà!
Giang Cần hung hăng chỉ vào người trong gương, trên mặt tràn ngập vẻ tiếc nuối thất vọng.
Cùng lúc đó trong phòng phỏng vấn 101 ở trung tâm Quảng Giáo, Cố Xuân Lôi đang bận rộn chỉ huy đám sinh viên trong đài phát thanh, sắp xếp thành một giảng đường mà bọn họ có thể sử dụng được.
Căn phòng này vốn được dùng để thu âm hay tổ chức các hoạt động thi đấu đoàn thể, vì có diện tích rất lớn và công việc quét tước cũng khá phiền toái cho nên căn phòng này rất ít khi được sử dụng, ngược lại là căn phòng nhỏ hơn một chút ở tầng hai lại được người ta sử dụng nhiều hơn.
Nhưng vì lần này là mấy công ty truyền thông ở Lâm Xuyên muốn cùng phỏng vấn Giang Cần nên có thể sẽ có rất nhiều người tới đây, nơi phỏng vấn cũng phải được lắp đặt các dụng cụ nữa nên đương nhiên nếu nơi phỏng vấn quá nhỏ sẽ không phù hợp, vậy nên Cố Xuân Lôi mới gọi các sinh viên tới để dọn dẹp lại căn phòng này.
Một lúc lâu sau, 101 mới được dọn dẹp sạch sẽ và lấy lại bộ dạng sáng bóng tinh tươm vốn có của nó.
Lúc ấy, mười mấy sinh viên trong đài phát thanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu ngồi xuống vách tường nghỉ ngơi.
- Hôm nay phỏng vấn ai mà bắt chúng mình phải sắp xếp hoành tráng thế nhở?
- Giang Cần bên Học viện Tài chính đó, aka ông chủ của Zhihu và Multi-group.
- Một hạng mục khởi nghiệp của sinh viên thôi mà có thể kéo được nhiều phương tiện truyền thông vậy sao? Cậu không thấy khoa trương quá à?
- Nghe nói Multi-group phát triển lớn mạnh trong thành phố mình rồi, hình như còn thu hút được cả các lãnh đạo Lâm Xuyên đấy.
- Má ơi, không phải chỉ là một trang web mua hàng theo nhóm thôi à? Vừa không phải doanh nghiệp thực thụ, vừa không phải dây chuyền sản xuất hàng hóa chất lượng nào đó, có tới mức này không chứ?
- Đối với một thành phố thì không gì quan trọng hơn kinh tế tuần hoàn cả, mà Multi-group xuất hiện vừa hay có thể kích thích được thị trường kinh doanh của Lâm Xuyên, thành ra các lãnh đạo bên trên cảm thấy như nhặt được bảo bối cũng không có gì lạ.
- Đùu, từ bao giờ mà cậu hiểu lắm thế?
- Tôi có hiểu gì đâu.
- Thế mà sao cậu nói như thật vậy?
- Tôi cũng chỉ nhắc lại lời chủ nhiệm Cố mới gọi điện thoại thôi mà.
Các sinh viên trong đài phát thanh vừa uống nước vừa buôn chuyện hăng say, thì bỗng phát hiện ra có một cô gái mặc váy trắng đang đi về phía bọn họ.
Cô gái ấy có dáng người dong dỏng cao, hình như là tầm mét sáu bảy, tóc dài mềm mại được nhuộm thành màu đay, áo choàng trượt xuống để lộ da thịt trắng nõn bóng loáng ở bên trong, cái mũi tinh xảo trông cực kỳ nghệ.
Vừa thấy có gái là đám con trai đang dựa vào góc tường ngồi không ra ngồi tức thì đứng phắt dậy, có người sửa sang lại cổ áo, có người túm cái áo đã nhăn nhúm xuống mong nó phẳng lại, cả bọn đều thu lại vẻ cợt nhả, bắt đầu quản lý biểu cảm của mình chặt chẽ.
Có người cúi đầu nhìn nơi xa xăm ngoài cửa sổ, có người tay đút túi dựa vào tường, còn có người nghiêng cả người đi chỉ để chỉnh trang lại cổ áo, nói chung là vô cùng đa dạng, ai cũng ngon giai.
- Hoa khôi của khoa vẫn lộng lẫy lóa mắt như minh châu ha.
- Nếu không phải hoa khôi cũng tới thì chắc tôi đã xin nghỉ rồi, vậy với đáng giá tiền vé tôi bỏ ra chứ.
- Hôm nay hoa khôi nhà chúng ta lại mặc váy trắng kìa, thật sự là cướp mất mạng chó của tôi rồi, đúng là nữ thần văn nghệ mà, thật không hổ danh hoa khôi đầu bảng.
Đúng lúc đám sinh viên trong phòng học nghị luận sôi nổi thì lại có thêm một người xuất hiện sau cánh cửa, người đó cao khoảng mét tám, mặc một áo phông trắng chữ T phối với áo khoác, sau gáy là một cặp kính râm, trên tay người đó là một đống trà sữa đầy ụ.
Vừa vào cửa, người đàn ông ăn mặc tinh tế đã bắt đầu chia trà sữa cho mọi người.
Cho chủ nhiệm Cố ngồi trên ghế một ly, phóng viên rồi đàn anh đàn chị chủ nhiệm mỗi người một ly, hai người bạn của hoa khôi mỗi người một ly, ly cuối cùng do chính tay hắn đưa cho hoa khôi của trụ sở báo chí.
Thấy vậy, các chàng trai xung quanh đều không nhịn được mà ngoác miệng ra tới tận mang tai.
- Mẹ nó, Diêu Tuấn Kiệt đúng là liếm cẩu đáng ghét mà, từ hôm quay tiết mục đọc diễn cảm kia tới giờ là cứ tặng trà sữa cho hoa khôi mãi thôi, đáng giận.
- Ai bảo Diêu công tử có tiền chứ, bọn mình có muốn hâm mộ cũng không hâm mộ nổi đâu.
- Có tiền thì bọn mình cũng mua được mà, không mua được nữa thì còn phú nhị đại mẹ gì nữa!
- Cũng đúng, Vương Đại Chí tôi khinh bỉ cậu ta.
Nhưng vào lúc này, mọi người lại thấy bạch nguyệt quang của Đài phát thanh xua xua tay từ chối trà sữa của anh chàng đẹp trai, khiến đám con trai đứng ở góc tường kêu to hả giận ngay tắp lự.
Mẹ nó, tên liếm cẩu đáng chết, thế mà còn dám theo đuổi hoa khôi của chúng tôi, nằm mơ đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận