Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 672: Làm nam thần thật là phiền (2)

Nhưng khi Chu Phượng nói thẳng cô ấy là người được Giang Cần đề cử, còn nói cô là lớp trưởng của Giang Cần, các âm thanh không đồng ý biến mất ngay lập tức.
Công việc quan trọng nhất của bộ phận đối ngoại là tài trợ cho các hoạt động, ai ở Học viện Tài chính đều biết Giang Cần là Cẩu Đại Hộ, kiếm tiền như nước, tiêu tiền không tiếc tay. Nếu như Tưởng Điềm đại diện cho Giang Cần, thì những người ở bộ phận đối ngoại sẽ dễ làm rất nhiều việc.
Cảm giác này giống như ông chủ mỏ than quay phim truyền hình, tự đề cử nữ chính đóng phim và đầu tư vào đoàn phim, chẳng ai có thể từ chối được.
Ngoài ra, trong nhóm sinh viên năm nhất ở Học viện Tài chính, truyền thuyết trong Học viện Tài chính có một nam thần tên là Giang Cần vẫn đang được lan truyền.
Cho nên tất cả các nữ sinh trong sáng và ngốc nghếch đều có những định nghĩa rất hạn hẹp về nam thần, các cô cảm thấy nam thần phải như ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, hận không thể chinh phục bọn họ chỉ bằng một nụ cười, ngay cả sợi tóc trên đầu hay móng chân móng tay đều tản ra mị lực đẹp trai.
Cho nên, tất cả các học muội đều bắt đầu mong chờ được nhìn thấy Giang Cần, muốn xem hắn có vẻ đẹp kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ như thế nào.
Nhưng tiếc thay, Giang Cần vẫn đang bận chuyện quảng bá của Zhihu, đừng nói đến thao trường mà ngay cả cửa của căn cứ khởi nghiệp cũng hiếm khi ra, cho nên đám học muội bọn họ chỉ có thể tìm hiểu về đệ nhất nam thần của Học viện Tài chính này qua các lời đồn.
- Trương học trưởng, Giang học trưởng thật sự rất đẹp trai sao?
- Đẹp trai cái rắm, nhìn rất bình thường không có gì lạ, chỉ biết nói mấy lời dụ dỗ ngọt ngào, làm các cô gái xoay lòng vòng mà thôi. - Vẻ mặt Trương Quảng Phát khinh thường.
Các nữ sinh nhìn nhau:
- Nhưng Tưởng học tỷ và Tống học tỷ đều thích anh ấy.
Trương Quảng Phát vỗ đùi:
- Có ai mà thời trẻ chưa từng mù mắt một lần đâu, sau này biết được thì sẽ hối hận, cái gì mà nam thần, các em đã từng thấy nam thần nào mà suốt ngày trốn học chưa?
- Suốt ngày trốn học? Vậy quả thực không phải là người tốt lành gì.
Những học muội nũng nịu này mới từ trường cấp ba lên, nên vẫn giữ quan niệm học tập là trên hết, đặc biệt là sinh viên các trường đại học 985, bọn họ rất ghét chuyện trốn học, cảm thấy chỉ cần bỏ tiết thì người này nhất định là sinh viên xấu.
Tùy Quân đại học năm ba ở bên cạnh nghe vậy thì sững sờ, trong lòng y thầm nghĩ, đúng là bạn cùng lớp, chơi nhau ác thật…
Vào lúc mọi người đang trò chuyện, ở đối diện sân thể dục có hai bóng người chậm rãi đi tới. Cả hai đều có tóc dài tới eo, dù có mặc quân phục thì vẫn có thể nhìn ra vóc dáng uyển chuyển, chân dài eo thon của bọn họ.
Người đi ở bên trái chính là cô nàng xinh đẹp nhất trong số những tân sinh của Học viện Tài chính qua miệng Nhâm Tự Cường, tên là Tề Kỳ.
Cô là kiểu con gái trang điểm rất tinh xảo, có thể thấy được kỹ thuật rất tốt, vừa tăng khí chất lại còn khá hút mắt.
Dù sao thì mọi người cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, không có mấy cô gái biết trang điểm. Trong hoàn cảnh mà hầu như ai cũng để mặt mộc, một cô gái biết trang điểm sẽ rất nổi bật.
Hơn nữa ngũ quan của cô cũng không tệ, dáng người cao gầy, lại có mái tóc đen dài, thẳng mượt. Toàn thân tỏa ra loại khí chất của mối tình đầu, quả thực có thể khơi gợi ham muốn tình cảm của các chàng trai.
Đi ở bên cạnh là bạn thân của cô, tên là Quan Văn Tư, cũng là một mỹ nữ có vóc dáng không khác gì cô, cũng là một cô gái biết trang điểm nhưng không giỏi bằng Tề Kỳ nên vẫn có phần chênh lệch.
Hai người vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của các chàng trai trong sân thể dục, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp lại.
- Tôn Na, hai người đang nói chuyện gì vậy?
Tề Kỳ đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô gái mà Trương Quảng Phát đang tán tỉnh. Một mùi thơm phảng phất bay lượn quanh cả đám Tùy Quân khiến bọn họ say mê.
- Đang nói chuyện nam thần của Tưởng học tỷ và của Tống học tỷ. - Tôn Na nhẹ giọng nói.
- À, người tên Giang Cần kia?

Tôn Na và Tề Kỳ ở chung một ký túc xá, sau khi nghe hỏi thì gật đầu:
- Trương học trưởng nói người Giang Cần kia không hề phải nam thần, mà chuyên dùng những lời lẽ hoa mỹ để dụ dỗ các cô gái, Tề Kỳ, cậu phải cẩn thận chút.
Tề Kỳ nhẹ vén mái tóc dài ra sau tai:
- Tớ từng nghe nhiều tới hoa mỹ rồi, không để tâm đến mấy thủ đoạn này đâu.
- Không sai, Tề Kỳ nhà chúng ta mới là cao thủ đẳng cấp. - Quan Văn Tư mỉm cười nói thêm một câu.
Tề Kỳ nở nụ cười tươi như hoa, đôi mắt long lanh khẽ đảo quanh khiến Trương Quảng Phát và Tùy Quân mặt đỏ tim đập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận