Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 326: Tay nhỏ nhuyễn hương làm chậm trễ chính sự (2)

Sau một lúc lâu, Mã Lượng tổn thất một trăm tệ thành công ra khỏi cổng trường, vừa mắng mỏ vừa lái xe lên đường, rất nhanh đã đi tới một quán nhỏ bọn họ thường xuyên đi.
Người của bộ phận vận chuyển hàng hóa đều ở đây, trưởng phòng Trương cũng ở đây, bảy tám người gần như đã uống xong, đang nói chuyện phiếm.
Mã Lượng không biết đoạn đôi co giữa trưởng phòng Trương và Giang Cần, sau khi ngồi xuống còn đầy bụng tức giận, thề thù này không báo không phải quân tử, chỉ có trưởng phòng Trương thản nhiên, mặc kệ y nói cái gì cũng không tiếp lời.
Đêm khuya lành lạnh, Mã Lượng uống rượu xong cảm thấy sảng khoái không ít, vừa muốn về ký túc xá, kết quả bị trưởng phòng Trương giữ lại.
- Sáng mai cậu tìm một nhà máy quảng cáo, làm hai cái biểu ngữ. - Trưởng phòng Trương mặt không chút thay đổi mà dặn dò.
Mã Lượng vẻ mặt hoang mang ợ một cái:
- Biểu ngữ gì?
- Multi-group, dấu gạch chéo, trung tâm thương mại Vạn Chúng giao tận nơi, đến đúng 8 giờ mỗi ngày, sau đó treo trên xe của cậu.
- Còn tiền thì sao?
Trưởng phòng Trương vỗ vỗ bả vai y:
- Không phải cậu mượn một trăm tệ để đổ xăng sao? Giang tổng nói là không cần cậu trả, cậu cầm đi làm biểu ngữ là được.
- Không phải chứ Trương ca, một trăm tệ kia phải đưa lại cho phòng bảo vệ rồi, em căn bản không có đút túi được! - Mã Lượng trừng muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
- Giang Cần nói, bảo vệ thu thì liên quan gì đến hắn, tôi cũng muốn nói, chuyện như vậy mẹ nó cậu đã làm mấy lần rồi? Đút túi được không ít tiền nhỉ, bình thường tôi mắt nhắm mắt mở coi như xong, nhưng hiện tại không được, phải để cho cậu xuất huyết, giáo huấn lâu một chút!
- Hắn rõ ràng là hãm hại em, Trương ca, anh không thể mặc kệ được!
Trưởng phòng Trương cười ha hả một tiếng:
- Tiền kia cậu có từng đưa cho tôi?
Mã Lượng lắc đầu:
- Chưa từng, nhưng bình thường em mua thuốc lá cho anh, lần gần nhất cũng là Tiểu Tô!
- Thuốc lá là thuốc lá, tiền là tiền. Chuyện lần này tôi không giải quyết được, cậu đừng trông cậy vào tôi. Bất quá cũng may, họ Giang kia biết điểm dừng, không nói với giám đốc Nhạc, bằng không ngay cả tôi cũng bị cậu vạ lây!
- Vạ lây cái gì chứ, em vẫn sẽ nói như lúc trước, nói là vay tiền đổ xăng, hắn còn có thể thế nào?
Trưởng phòng Trương vỗ vỗ bả vai y:
- Cậu có tin? Nếu như cậu mạnh miệng đến cùng, tối nay cậu phải qua đêm ở cổng trường. Đến lúc đó tôi đi cũng không được, hắn nhất định phải yêu cầu giám đốc Nhạc tự mình đến lĩnh cậu, còn phải giáp mặt hỏi cậu, một trăm tệ đổ xăng có đủ hay không.
Mã Lượng nuốt nước miếng:
- Một sinh viên đại học chưa mọc đủ lông, em thật không tin.
- Đừng con mẹ nó mạnh miệng, cậu có mấy cân mấy lượng tôi còn không biết sao?
- Được rồi, Trương ca, ở đâu có in biểu ngữ?
- Tự tìm đi!
Chạng vạng ngày hôm sau, thời tiết âm u, Mã Lượng lái xe tải đúng giờ đi tới Đại học Lâm Xuyên.
Xe vẫn là chiếc xe ngày hôm qua, bất quá trên xe có thêm hai biểu ngữ mới tinh, Multi-group, gạch chéo, khu thương mại Vạn Chúng giao tận nơi, đến đúng 8 giờ mỗi ngày, nền đỏ chữ trắng, tươi đẹp không chịu được.
Dọc đường y lái xe vào, đã hấp dẫn không ít ánh mắt của sinh viên.
Vạn Chúng là trung tâm thương mại tổng hợp lớn nhất Lâm Xuyên, cho nên danh tiếng rất lớn, không ít sinh viên vào cuối tuần sẽ đi dạo hai vòng, cho dù không mua gì cũng sẽ ở lại thành phố ẩm thực ăn cơm.
Ở thời đại mua sắm trục tuyến còn chưa phổ cập, muốn mua điện thoại mua máy tính, trung tâm thương mại Vạn Chúng tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu.
Mà nhìn thấy ngay cả trung tâm thương mại Vạn Chúng cũng hợp tác với Multi-group, còn gióng trống khua chiêng đến giao hàng như vậy, đối với sinh viên Đại học Lâm Xuyên mà nói, trang web mua nhóm này không thể nghi ngờ là đáng tin cậy hơn vài phần.
Đợi sau khi đến địa điểm giao hàng, Mã Lượng không dám hút thuốc nữa, hơn nữa còn tự tay mở thùng xe, xách hàng ra, giao cho Khổng Huy.
- Hôm này nhiều hơn hôm qua. Có cần anh giao hàng cho cậu không?
- Không cần không cần, em tự làm là được rồi.
Đối với thái độ thân thiện của Mã Lượng, Khổng Huy có chút thụ sủng nhược kinh.
Thấy vậy, Giang Cần ngồi xổm trước cửa Hỉ Điềm không khỏi bĩu môi:
- Kỳ thật tôi vẫn thích bộ dáng kiệt ngạo bất tuân của Tiểu Mã ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận