Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 433: Phú nhị đại thật lợi hại ! (2)

- Toa Toa, nam thần của cậu hình như chưa đủ trình để được gọi là thần mà đúng không.
- Chậc, mấy cậu chẳng hiểu gì về nam thần của mình hết.
Vu Toa Toa vừa mới nói xong thì vừa hay Giang Cần cũng đi từ trong tiệm ra, hắn nhặt cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh, định nói chuyện phiếm một hai câu gì đó.
Kết quả còn chưa kịp mở miệng thì một cậu trai trẻ mặc áo lông mỏng đã hùng hổ đi tới, trên cổ còn quàng một cái khăn quàng cổ phối màu đen trắng trông khá nhẹ nhàng.
Người đó đi tới cửa tiệm, nhìn vào trong một vòng, sau đó dừng lại trên người Vu Toa Toa.
- Toa Toa, chiều tôi có trận thi đấu bóng rổ, cậu có đi xem không?
Vu Toa Toa quay sang nhìn gã một cái:
- Tôi không nói nổi cậu nữa rồi đó, tôi đã nói là nam thần của tôi tới nên tôi không có thời gian. Xin lỗi nhé Hầu Tường Khải, để lần sau đi.
Cậu trai tên là Hầu Tường Khải cau mày nhìn Giang Cần:
- Bạn đây là nam thần của cậu ấy? Dựa vào đâu chứ? Nhìn bạn thì thần ở chỗ khỉ nào?
Giang Cần đánh giá gã từ trên xuống dưới, thấy từ đầu đến chân toàn là đồ hiệu, sau khi suy nghĩ một lúc thì hắn cũng ngẩng đầu ưỡn ngực:
- Ngại quá, tại hạ là Giang thiếu gia bình thường không có gì lạ, là phú nhị đại giản dị tự nhiên.
Hầu Tường Khải sửng sốt một chút, cũng bắt đầu đánh giá quần áo trên người hắn:
- Bạn như này mà cũng dám nói là phú nhị đại hả? Mặc cái gì vậy, hàng vỉa hè hử.
- Tôi không hứng thú với mấy quần áo gì đó cơ mà tôi hào phóng, thấy Vu Toa Toa với mười lăm chị em xinh đẹp ở đây không, lát nữa tôi sẽ lấy tiền sinh hoạt của mình ra để tặng mỗi người bọn họ một ly trà sữa, anh bạn đây, chơi nổi không?
Hầu Tường Khải cười khinh:
- Một ly trà sữa thì đáng bao nhiêu tiền chứ? Lại còn phí sinh hoạt nữa, mẹ nó thế mà còn dám nhận mình là phú nhị đại, định chọc tôi cười chết để thừa kế di sản của tôi à?
Giang Cần vẫn bình tĩnh nhìn gã:
- Khoác lác thì ai chả khoác lác được, có bản lĩnh thì mời đi, không có tiền thì phắn nhanh, đừng ở đây chen ngang cuộc trò chuyện của bọn này.
- Mẹ nó…
- Thế nào? Không phục hả, nhưng mà nói không thì làm gì có sức thuyết phục chứ nhỉ. - Khóe miệng của Giang Cần sắp rộng đến mang tai rồi.
- Được, cứ chờ đấy. - Hầu Tường Khải liếc xéo hắn một cái, sau đó ôm bóng đi vào trong tiệm trà sữa.
Phòng Tiểu Tuyền đang làm trà sữa, thấy có một người hùng hổ tiến vào và gọi một phát mười sáu ly trà sữa, thì ngơ ra tại chỗ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Giang Cần đã đi vào theo và đứng sau Hầu Tường Khải ra hiệu cho cô, tuy chẳng hiểu gì hết nhưng Phòng Tiểu Tuyền vẫn nhận lấy số tiền đó.
Sau khi ra tay hào phóng xong, Hầu Tường Khải quay qua Giang Cần:
- Thế nào?
- Mẹ nó, phú nhị đại chân chính đúng là lợi hại thật, phục. - Giang Cần làm ra vẻ bội phục.
- Vậy nên anh bạn đây không có nhiều tiền bằng tôi, cũng không đẹp trai bằng tôi thì dựa vào cái gì mà bạn lại là nam thần?
- Ừm, tôi công nhận bạn nói cũng có lý, từ nay danh hiệu nam thần này là của bạn rồi đó.
Hầu Tường Khải cười mỉa một cái rồi bước ra khỏi tiệm trà sữa, vung tay lên tuyên bố sẽ mời tất cả những cô gái ở đây một cốc trà sữa, kết quả nhận lại vô số tràng hoan hô.
Giang Cần cũng đi theo ra ngoài, thản nhiên ngồi xuống ghế xem màn kịch này.
Mẹ nó ảo thật đấy, nếu không có cậu trai này hạ tràng thì kiểu gì hôm nay hắn cũng bị mất tiền mười sáu cốc trà sữa.
- Không thể không nói, Hầu Tường Khải mới xứng với cái danh nam thần hơn.
Bỗng nhiên Cố Điềm Điềm mở miệng nói, trong câu nói rõ ràng có ý chỉ ai đó.
- Đúng vậy, nhà thì giàu, mặt thì đẹp, đánh bóng rổ cũng giỏi, đúng là nam thần không sai.
Thanh Lệ gật đầu đồng ý, còn liếc qua Giang Cần một cái.
Nhưng Giang Cần không hề dao động, chỉ chống cằm không nói năng gì, giống như đầu óc đã đi vào cõi thần tiên rồi.
Hầu Tường Khải nhận được từng đợt ca ngợi xong, tiếp đó cứ sáp sáp vào Vu Toa Toa, nói ba câu phải khịa Giang Cần một câu thì mới chịu được.
Mấy chị em trong ký túc xá của Vu Toa Toa cũng cố ý đẩy thuyền hai người họ, rốt cuộc thì có ai lại không thích một anh trai có thể mời cả phòng ký túc uống trà sữa được cơ chứ? Có một tồn tại như vậy, chắc chắn sau này bọn họ sẽ còn được hưởng ké nhiều hơn hôm nay nữa.
Tới tận năm phút sau, Phòng Tiểu Tuyền bưng trà sữa ra và đi tới trước mặt Giang Cần.
- Ông chủ, trà sữa xong rồi này.
Cô vừa dứt lời, thì cả đám vừa rôm rả ở đó bỗng im bặt, đồng thời nhìn về phía Giang Cần.
Ánh mắt Hầu Tường Khải không dán chặt vào Vu Toa Toa nữa mà cũng mờ mịt nhìn Giang Cần, lúc gã nhìn sang thì hắn đã đứng lên.
- Tiểu Tuyền, phát trà sữa cho mấy chị em xinh đẹp ở đây đi.
- Dạ ông chủ.
Phòng Tiểu Tuyền bắt đầu phát trà sữa theo thứ tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận