Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 597: Cô thậm chí đã thuộc lòng gia phả nhà họ Giang rồi

- Chào chú Sáu, chào thím Sáu, cháu là Nam Thư.
Tiểu phú bà xinh đẹp như một tinh linh trong đêm tối, cô với khuôn mặt ngoan ngoãn điềm đạm đi khắp nơi chào hết người này đến người khác, khiến cho cặp mắt chó ngốc của Giang Cần càng trừng càng thêm ngốc.
Người dân ở khu tái định cư đều từng là người một làng, có lẽ có họ khác nhau, nhưng phần lớn đều có quan hệ họ hàng.
Một tiểu bối ở tuổi như Giang Cần, ra khỏi nhà phải chào hỏi vài vòng, nếu không nói chuyện, người ta sẽ nói con trai nhà Giang Chính Hoành không có giáo dục.
Nhưng bởi vì quan hệ phức tạp, Giang Cần căn bản không phân biệt được nên gọi ai như thế nào.
Bạn thấy một chú già, bạn cảm thấy nên gọi là ông, kết quả hỏi kỹ bối phận mới biết người ta nhỏ, bạn gọi anh là được.
Thật lòng mà nói, trước đây, mỗi lần Giang Cần xuống lầu đều hận không thể che mặt, thầm nghĩ ai thích gọi gì thì gọi, dù sao hắn cũng không nhớ hết, cứ coi như hắn là tên trộm đi.
Nhưng hắn không ngờ Phùng Nam Thư lại thuận buồm xuôi gió như vậy, mỗi lần đi qua đều ngoan ngoãn, gọi tên này gọi tên kia, mỗi một lời gọi đều chính xác không sai, thậm chí còn biết người ta là con thứ mấy và họ gì, đổi lấy vô số nụ cười.
Giang Cần có chút hoảng hốt, thầm nghĩ mình mới là người ngoài, mới là người lạ ở khu dân cư này à?
- Tiểu phú bà, có phải cậu đã lén học thuộc gia phả nhà mình rồi không?
Phùng Nam Thư lạnh lùng lắc đầu:
- Mình không học thuộc, nhưng mỗi ngày ăn cơm tối xong, dì đều dẫn mình đi dạo, dạy mình gọi như thế nào, nhưng có một số người lại nhớ nhầm tên mình.
Hô hấp Giang Cần ngưng trệ, thầm nghĩ nhân lúc mình không có nhà, mẹ đã đào bao nhiêu hố, giăng bao nhiêu cái lưới rồi?
Giữ Phùng Nam Thư ở nhà, chụp ảnh gia đình cũng phải mang cô theo, bây giờ cô đã được dạy cả cách gọi dì bảy chú tám của nhà họ Giang, ai còn tin bọn họ trong sạch nữa.
Mưu kế thật độc ác, Giang Cần quả thực không hề có lực phản kháng:
- Đúng rồi, Bổn bổn là ai?
- Là con chó nhà dì nuôi, chị họ muốn đặt tên cho nó là Bối Bối, nhưng mỗi lần gọi Bối Bối nó đều không có phản ứng, gọi Bổn Bổn lại chạy tới, cho nên dần dà gọi là Bổn Bổn, tức là ngốc ngốc.
- Cậu không ngốc, cậu rất thông minh, mình tuyệt đối là bị cậu lừa.
Ánh mắt Giang Cần trở nên rất nghiêm túc.
Phùng Nam Thư ngớ người một lúc, tay đột nhiên được thím Sáu nhét cho một nắm đậu phộng luộc, vì thế ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Giang Cần:
- Giang Cần, mình muốn ăn đậu phộng luộc, nhưng mình học nhiều lần vẫn không biết lột.
Giang Cần vẻ mặt cao lãnh bóp một hạt cho cô xem:
- Cậu thông minh như vậy, thật sự không thể học được động tác đơn giản này sao?
- Mình nhìn cũng không hiểu.
Giang Cần lại bóp cho cô một hạt nữa:
- Lần này học được chưa?
Tiểu phú bà nghiêm túc lắc đầu:
- Mình hoàn toàn không học được.
Biểu cảm trong trẻo và lạnh lùng của cô quả thực vạn năng, có thể hoàn toàn phù hợp với mọi ngữ cảnh, Giang Cần lại bóc hai hạt đậu phộng đặt vào tay cô:
- Ở đây nhiều người, không thể đút, mình lột cho cậu tự ăn.
- Ồ ồ.
Phùng Nam Thư mở miệng nhỏ nhắn hồng nhuận ăn một hạt đậu phộng luộc, vừa hoảng vừa ngốc đi theo Giang Cần về phía trước, trong lòng thì len lén mặc niệm mình rất ngốc, mình rất lãnh khốc, hơn nữa rất ngốc.
Sau khi đi dạo quanh khu dân cư trở về thì đã là chín giờ tối, tiểu phú bà đang xem ti vi cùng Viên Hữu Cầm, Giang Cần gọi điện thoại cho chú Cung, bảo y mau tới đón người.
Khi hắn không ở nhà, Phùng Nam Thư ở trong phòng của hắn cũng chẳng sao, dù sao giường cũng là giường đôi mới mua, bộ ga giường cũng là bộ ga giường đôi mới mua. Nhưng hiện tại hắn đã trở về, nhà chỉ có hai phòng ngủ sẽ không tiện lắm.
Đừng nói mọi người là bạn bè, ngay cả là người yêu, trong trường hợp cha mẹ đều ở nhà thì cũng sẽ không thể ở cùng nhau công khai như vậy được.
Đừng nhìn mẹ hắn luôn muốn dẫn tiểu phú bà vào con đường làm con dâu, nhưng bản thân bà vẫn cực kỳ truyền thống, vì vậy nếu tối nay tiểu phú bà còn ở lại nhà hắn, thì sẽ không có gì bất ngờ khi hắn phải ngủ trên ghế sofa.
Tiểu phú bà rất ngốc, nhưng hắn không ngốc.
Một lúc sau, chú Cung lái xe tới gia viên Hồng Vinh, dừng xe ở dưới lầu.
Viên Hữu Cầm đang giúp Phùng Nam Thư thu dọn đồ đạc, mà Giang Cần thì xuống cổng tiểu khu trước, cùng chú Cung chờ đợi đại tiểu thư, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.
- Người của nhà họ Phùng thật sự không quan tâm tiểu phú bà sao? Cô ấy đến nhà cháu ở ba ngày mà vẫn không có chuyện gì?
- Ông rất quan tâm đến đại tiểu thư, nhưng… đại tiểu thư không nghe ngài ấy, Tần tổng rất quan tâm cô ấy, nhưng đại tiểu thư cũng không nghe bà.
- Phùng Nam Thư không nghe lời ai cả?
Giang Cần vui không thể tả.
Chú Cung không cười, mà quay đầu nhìn hắn một cái:
- Có thể nói như vậy.
Giang Cần thu hồi nụ cười, lắc đầu căn bản không tin:
- Không có khả năng, tiểu phú bà ngoan như vậy, nói cái gì nghe cái đó, làm sao có thể nổi loạn như vậy được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận