Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 165: Cuộc thi nam vương học đường

- Ông chủ, học tỷ Từ Ngọc đã chỉnh lý xong số liệu tiêu thụ tháng trước của cửa hàng trà sữa Hỉ Điềm rồi.
- Ông chủ, học tỷ Từ Ngọc đã thức cả đêm để làm xong báo cáo tiêu thụ của Hỉ Điềm rồi.
Cửa hàng trà sữa không lớn, thế nên số liệu tiêu thụ rất dễ làm, chỉ cần khớp với số lượng bán hàng hàng ngày và đơn giá là được. Đồng thời làm một phép so sánh với số liệu tiêu thụ trước đó là xong, cộng thêm cả sự nghiêm túc và trách nhiệm của Từ Ngọc, vì vậy rất nhanh, bản báo cáo này đã ra lò.
- Đưa nó cho những hộ kinh doanh kia xem thử đi, cho họ biết bản thân đã bỏ lỡ những gì.
Giang Cần giao báo cáo bán hàng cho Ngụy Lan Lan.
Ngụy Lan Lan không nhịn được mà chép miệng:
- Ông chủ nói chuyện thật khí phách.
- Chuyện cỏn con thôi, đừng nịnh.
Sau đó, báo cáo của Hỉ Điềm từ tay Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh, rồi chuyển đến tay của những hộ kinh doanh đang trông ngóng, thực sự làm cho người ta giật mình.
Công việc kinh doanh của cửa hàng trà sữa Hỉ Điềm bùng nổ rõ như ban ngày, nhưng nếu không có số liệu thực tế chứng minh thì cũng không ai dám tin mức lợi nhuận này lại có thể lên tới sáu con số.
Đừng quên, chi phí chiến lược quảng bá mà Hỉ Điềm đã chi trả chỉ là tám mươi nghìn tệ, nói rằng tăng gấp bội cũng không phải là nói quá.
Nhớ ngày đó, rất nhiều người giữa thái độ lạc quan cho rằng Hỉ Điềm sẽ mất khoảng nửa năm mới có thể thu hồi được chi phí đầu tư, sau đó tích lũy lợi nhuận theo kiểu nước nhỏ chảy dài.
Nhưng khi nhìn thấy bản báo cáo bán hàng này thì mới nhận ra, đây không phải là nước nhỏ chảy dài, mà thật sự là một dòng lũ cuộn trào mãnh liệt?
Hơn nữa, cửa hàng trà sữa đó chỉ có một nhân viên, cả ngày hì hục pha trà sữa, lượng cung còn không đủ cầu, dưới tình huống thế này, hiệu quả quảng cáo của Zhihu thực sự có hơi đáng sợ.
Thế là mọi người đều bắt đầu không thể ngồi yên, đi đến cơ sở khởi nghiệp như ong vỡ tổ.
Sự thật đã chứng minh Giang Cần quả thực rất có tầm nhìn xa.
Hắn vừa lấy chìa khóa 207 từ văn phòng tổng, chỉ dọn dẹp đơn giản một chút, bài trí một lượt, vừa đến tối đã phát huy được tác dụng to lớn.
Cơ sở khởi nghiệp vốn vắng lặng trong nháy mắt đã trở nên ồn ào và náo nhiệt, trong số đó có những hộ kinh doanh cá nhân ở quảng trường Tiến Lên, có quán Karaoke và quán net gần trường học, những người kinh doanh ăn uống trên phố đi bộ, thậm chí có cả rạp chiếu phim và trung tâm thương mại mua sắm trong nội thành.
Lúc này, Tào Hinh Nguyệt đang đứng ở hành lang tầng hai, nhìn dòng người đông đúc, thực sự líu lưỡi không nói nên lời.
Cô vẫn nhớ lúc Giang Cần bước vào văn phòng tổng lần đầu tiên, hắn nói muốn đăng ký hỗ trợ khởi nghiệp, bản thân cô thực sự hoàn toàn không cảm thấy khả quan.
Nhưng chỉ với thời gian một tháng ngắn ngủi, trải qua một cuộc thi hoa khôi, diễn đàn này đã trở thành một miếng bánh thơm ngon mà người người đều muốn muốn cắn thử một miếng.
Chẳng lẽ yêu đương thật sự không bằng kiếm tiền ư?
- Phù…
Hoàng hôn đi qua, sắc trời cũng dần chuyển tối, Giang Cần đã tranh luận quyết liệt với các hộ kinh doanh hơn ba giờ, đầu óc có hơi lờ mờ bèn ra khỏi 207, đứng trước cửa sổ hít thở không khí.
Ngụy Lan Lan cũng đi theo, trong ánh mắt lại có thêm một phần kính nể.
Mười tám hộ kinh doanh, người nào cũng không bỏ trống, hơn nữa tất cả đều được mặc cả với cái giá cao nhất. Đôi môi đỏ hồng của ông chủ cứ cành cạch như súng máy, không những nhanh mà còn mang uy thế kinh người, thực sự không biết bà chủ phải chịu đựng như thế nào.
- Ông chủ, nghỉ ngơi một lát chứ?
- Ừm, cô đi đặt đồ ăn đi, tối nay tôi sẽ ăn ở đây.
Giang Cần thở ra một hơi.
Ngụy Lan Lan gật đầu, đi về phía cửa rồi biến mất trong màn đêm.
Thế nhưng, bữa ăn này đã định trước Giang Cần sẽ không được ăn yên ổn, vì vừa mua đồ ăn đến, Giám đốc Trường dạy lái xe Thông Hành đã đích thân đến đây.
Trước đây, vì không đủ niềm tin với diễn đàn mà họ đã bỏ lỡ thời cơ tuyệt vời là cuộc thi hoa khôi để quảng bá, cuối cùng tặng trái cây sắp chín cho Hỉ Điềm. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn có một chút tiếc nuối.
Lần này đến đây, họ muốn tái hiện cuộc thi hoa khôi để bù đắp sự hối tiếc trước đây.
- Giang tổng, Trường dạy lái xe Thông Hành chúng tôi sẽ trả 120 nghìn tệ, cậu lại tổ chức thêm một cuộc thi nữa, thế nào?
Giám đốc Trường dạy lái xe Thông Hành họ Ngưu, tên Ngưu Thượng Thiên, ngoại hình thô kệch, giọng nói vang dội, thoạt nhìn có vẻ là người gốc Lâm Xuyên.
- Giám đốc Ngưu, anh muốn chúng tôi tổ chức cuộc thi gì?
Giang Cần vừa lau miệng, vừa ngồi xuống, đồng thời nhận nước mà Ngụy Lan Lan đưa đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận