Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 656: Đi làm sao không đội mũ?

- Vừa rồi tôi cũng không nói gì… Chỉ là tôi muốn chọn một tên nhân vật mà thôi, còn chuyện chòm sao gì và tên gọi là gì, đây là chuyện của cậu, cũng không liên quan gì đến tôi. Hơn nữa cậu quá chú tâm, tôi không chen vào nói được một câu nào.
Cao Văn Tuệ nghe vậy lập tức bình tĩnh lại, trực tiếp chối trách nhiệm.
- Tôi đang nói về vấn đề này à? Cậu không nhận ra là có khách đến sao? Cậu chỉ biết đập đường, nhanh chóng làm trà sữa đi! - Giang Cần rất hung hăng.
- Ông chủ chó, miệng bị rách mà bắt tôi cõng nồi.
- Cái gì mà rách miệng, tôi là đang giúp cậu làm phong phú nhân vật. Viết sách cần phải có rất nhiều kiến thức, muốn viết ra các nhân vật sống động thì cậu nhất định phải cân nhắc những chuyện này.
Cao Văn Tuệ hoàn toàn không tin, hơn nữa còn có chứng cứ:
- Ông chủ Giang, nữ chính của tôi tên là Phùng Thiên Tiên, làm gì có mộc? Mà cậu lại mang thủy, cô ấy mang mộc, tên của con nên mang thổ, rốt cuộc là cậu đang nghĩ cho tiểu thuyết của tôi hay là tự nghĩ cho bản thân mình?
Giang Cần nhíu mày một cái:
- Sao cô đi làm mà không đội mũ vậy?
- Giải thích, ở Trung Quốc thì ngoài phép tắc cơ bản, việc đội mũ đi làm còn được xem là tách biệt với thế giới. Hết giải thích.
Cảnh đêm trong nháy mắt trở nên dày đặc hơn, mà bóng người trong sân trường vẫn nhộn nhịp như trước, rất nhiều sinh viên háo hức chờ mong học kỳ mới, không ngừng tỏa ra sức sống thanh xuân của mình.
Khi số người càng tăng lên, hoạt động kinh doanh của quán trà sữa Hỉ Điềm cũng đạt đến đỉnh cao, quán vốn không rộng, chỉ có hơn mười mét vuông, sau khi khách đến nhiều thì sẽ không còn chỗ đứng, lộ ra vẻ chật chội lạ thường.
Vừa khai giảng, chuyện đưa bạn gái đến mua ly trà sữa không phải là điều gì kỳ lạ.
Cho nên, Giang Cần nắm tay Phùng Nam Thư đi ra khỏi quán trà sữa, đi dạo xung quanh vài lần.
Ở cổng trường học, băng rôn chào đón tân sinh viên đã được treo lên thật cao, phía trước là lều vải của các khoa khác nhau, ngoài ra 208 cũng dựng lều ở đây.
Dù sao khi tân sinh nhập học, huyết dịch của Lâm Đại như được sống lại, công việc của bộ phận tuyên truyền vẫn phải làm, chẳng qua là không được coi trọng cho lắm.
“Mẹ kiếp, mới chớp mắt mà mình đã là sinh viên năm hai rồi, nhưng hình như mình lại chưa học được cái gì, phần học phí kia coi như đổ sông đổ bể rồi.”
Giang Cần lẩm bẩm, dẫn tiểu phú bà trở lại trường, kết quả bất cẩn đi dạo đến siêu thị học viện, ngay lập tức bị Tưởng Chí Hoa theo dõi bằng cặp mắt sáng ngời, nhiệt liệt mời bọn họ vào tiệm xem sản phẩm mới…
Thế là ông chủ Giang lại như một kẻ ngốc, tiêu xài hoang phí ở nơi này, tâm trạng càng bực bội hơn lúc nãy.
- Giang Cần, mình muốn một cái đèn bạn tốt.
- Mua hai cái đi.
- Mình cũng muốn chiếc bút màu xanh da trời và màu đỏ này, được không?
- Cũng mua hai cái.
Tưởng Chí Hoa đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, cảm thấy có chút kỳ lạ, hình như lần này Giang tổng đã cưng chiều cô bé này hơn rồi, trước kia còn giả vờ giãy giụa, nhưng bây giờ cơ bản là không nỡ từ chối.
Lần sau phải chuẩn bị nhiều hàng hơn thôi, cách kiếm tiền dễ nhất là trực tiếp tấn công vào điểm yếu, có một số người không rõ điểm yếu nằm ở đâu, nhưng điểm yếu của Giang tổng thì lại rất rõ ràng và dễ dụ, chỉ cần là một đôi thì bất kể là cái gì cũng muốn.
Sau khi rời khỏi siêu thị học viện, Giang Cần đưa Phùng Nam Thư về, sau đó hắn trở về ký túc xá nam của Học viện Tài chính.
Trải qua hai tháng đóng cửa, trong phòng 302 có một mùi hương rất khó tả, ngửi có vẻ hơi nhức đầu, đồng thời còn có một làn sương khói mờ ảo, không cần hỏi cũng biết là Nhâm Tự Cường đang hút thuốc lá.
Nồng nặc như thế này, có lẽ là lão Nhâm đang dùng sức bú sữa mẹ để hút.
Giang Cần vừa vẫy tay quạt đi khói thuốc trước mặt, vừa đi ra ban công mở cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn về phía ba con hàng trong ký túc xá.
Chu Siêu không có thay đổi gì, lúc này y đang cắn hạt dưa và ngâm nga bài hát, trước mặt là một cuốn sách lậu văn học mạng đang dang dở, vẫn là thú vui ngày xưa.
Tào Quảng Vũ thì đang chơi game, gõ bàn phím cạch cạch, giết đỏ cả mắt.
Bên kia, Nhâm Tự Cường vừa cắt tóc mới, phần tóc mái đã biến mất, mắt trái đã phủ bụi nhiều năm cuối cùng cũng được khởi động lại, trông có vẻ tràn đầy sức sống, chỉ là sắc mặt y có hơi ngưng trọng, rít hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Không sai, y thi trượt, rớt một môn.
Nhưng lần này không chỉ có một mình y rớt môn, bởi vì Tào Quảng Vũ cũng rớt, trượt những hai môn.
Nhưng dù vậy, trong lòng Nhâm Tự Cường vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Trước kỳ thi lão Tào chơi game cả ba ngày, đến nỗi ước gì có thể sống luôn ở trong quán net, chờ đến trước hôm thi một ngày nước đến cổ mới nhảy, cuối cùng trượt hai môn.
Nhưng bản thân y thì sao, ban ngày lá mặt lá trái với Tào ca, ban đêm thì trốn trong chăn lén lút học tập, dùng hỏng ba cái đèn ngón tay, kết quả con mẹ nó y thi trượt? Cái này con mẹ nó phải tìm ai để nói lý lẽ đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận