Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 361: Ngoan ngoãn giao danh thiếp ra (2)

Giang Cần đứng trong đại sảnh một lúc, thấy một tấm hoành phi rực rỡ có ghi [ Cuộc họp giao lưu cuối năm của thương hội Lâm Xuyên ] được treo ở trên đỉnh.
Cùng lúc đó, Hà Ích Quân chính đứng dưới tấm hoành phi vẫy tay với hắn.
Hôm nay ông chủ Hà cũng mang Âu phục giày da, đeo cà vạt tối màu rất phù hợp với lứa tuổi, còn đặc biệt vuốt tóc bóng loáng, thật sự là duyên dáng cực kỳ.
- Như tôi đã nói ngày hôm qua, nói ít nhìn nhiều và đừng yêu cầu ai đó cho mình danh thiếp.
Giang Cần gật gật đầu:
- Tôi biết rồi Hà tổng, sau khi đi vào tôi sẽ không nói lời nào, tìm một góc rồi vờ như không tồn tại.
Hắn càng dứt khoát như vậy, Hà Ích Quân lại càng buồn bực:
- Rốt cuộc cậu tới nơi này để làm cái gì?
- Ngửi mùi giàu sang nha.
- Tôi thật sự không thể nhìn thấu cậu.
Giang Cần bất động thanh sắc xua tay:
- Ngài đừng quá đề cao tôi, cứ coi tôi như một sinh viên đại học bình thường. Lần này tôi ra ngoài là để ngắm nhìn thế giới để trở về khoe khoang với bạn cùng phòng.
Hà Ích Quân hoàn toàn không tin:
- Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu nói hai ba câu đã lừa quản lý Nhạc một vố, tôi tuyệt đối không tin cậu không có mục đích gì.
- Hà tổng, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, không ngại nói thẳng ra.
- Cậu giúp tôi dạy con gái, tôi không hy vọng lần này cậu không thu hoạch được gì. Cho nên cậu nói cho tôi đi, cậu để mắt tới ai, tôi giúp cậu lấy một tấm danh thiếp của người ta tới.
Trong thời đại không có mã QR wechat, danh thiếp vẫn có giá trị thiết thực nhất định, đặc biệt là danh thiếp của các nhà lãnh đạo hàng đầu của công ty, thường không được tuỳ tiện đưa cho người khác.
Trừ phi bạn là một khách hàng tiềm năng hoặc là một đối tác tiềm năng.
Nghe nói tổng giám đốc xí nghiệp có chút ngưu bức thậm chí sẽ dùng vàng để làm danh thiếp, điều này cho thấy mức độ giá trị của người sở hữu.
Cho nên lấy được danh thiếp của tổng giám đốc, không nhất định có thể đàm phán hợp tác thành công, nhưng nhất định sẽ có tiếng nói, Hà Ích Quân nói sẽ giúp hắn lấy một tấm danh thiếp cũng là ý tứ này.
Nói trắng ra là nếu không có tấm danh thiếp này, hắn có lắc lư đến mấy cũng có khả năng không tìm thấy cơ hội, mà một khi có tấm danh thiếp này, tương đương với chuyện hắn đã có một tư cách đi vào lắc lư.
Nhưng Giang Cần xua tay từ chối ý tốt của Hà Ích Quân.
- Hà tổng, tôi thật không muốn danh thiếp, ai tôi cũng không cần, tôi chỉ vì trải nghiệm nên mới đến đây.
- Thật lạ...
Hà Ích Quân nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa rồi dẫn theo Giang Cần đi về phía đại sảnh Tài Nguyên.
Tuy nhiên, ngay khi họ đến cửa, họ thấy một nhóm lớn đang tụ tập quanh một cái bàn phía trước, trong đó có mấy người quen của Hà Ích Quân, ví dụ như Tần tổng, ông chủ của một chuỗi cửa hàng tiện lợi, hay như là Minh tổng chuyên về vật liệu xây dựng ...
Khi đám đông giải tán một chút, Hà Ích Quân và Giang Cần mới tìm được khe hở đi vào, thình lình nhìn thấy hai tấm biển đứng cao hơn một mét tám mét được đặt ở phía bên trái lối vào sảnh tiệc.
Một tấm viết “Thương hội Lâm Xuyên - Chữ ký của khách quý trong tiệc tối”, phía trên đã có mười mấy chữ ký.
Một tấm khác viết “Đỉnh cấp tinh anh giới kinh doanh Lâm Xuyên - Khu vực danh thiếp”, mặt trên còn có một khe cắm thẻ trong suốt làm bằng acrylic, đã bị nhét mười mấy tấm danh thiếp, tất cả đều là của vị tổng giám đốc này, ông chủ kia.
Ngoài ra, cạnh biển đứng còn có một chiếc bàn, có tấm biển nhỏ “Nơi đăng ký” được ghi trên giấy đỏ, có một cô gái trẻ đang tới lui đưa bút cho các ông chủ ra vào.
- Tôi nhớ trước kia hình như không có những thứ này?
Hà Ích Quân quan sát tỉ mỉ thêm vài lần sau đó không khỏi sững sờ.
- Dạ tiệc này rất chuyên nghiệp và trang trọng, kẻ có tiền các ông đúng là biết chơi. - Giang Cần cũng tiến tới nhìn qua, cảm khái nói.
- Cậu có mang danh thiếp không?
Hà Ích Quân quay đầu liếc hắn một cái.
- Tôi một sinh viên đại học, biết lấy danh thiếp ở đâu ra. Lại nói, đây là nơi đỉnh cấp tinh anh mới có thể thả danh thiếp, tôi cũng chưa lên được trình độ này, Hà tổng ngài tới đi.
Giang Cần lấy bút đánh dấu từ tay cô gái rồi đưa cho Hà Ích Quân.
Hà Ích Quân nhận lấy rồi viết tên của mình lên, sau đó từ trong tay lấy ra một tấm danh thiếp khác, nhưng trước khi nhét danh thiếp vào, y không khỏi liếc nhìn cô gái phía sau bàn.
- Sao tôi lại có cảm giác cô hơi quen nhỉ, ngẩng đầu lên để cho tôi nhìn một chút.
Giang Cần trong nháy mắt cười ra tiếng:
- Được rồi, Hà tổng, sao ngài lại tùy tiện thông đồng với một cô gái nhỏ thế. Đây không phải là chuyện mà một người cha tốt nên làm đâu, nào nào nào, tôi giúp ngài cài danh thiếp, ngài mau tranh thủ thời gian đi vào cùng bạn bè cũ ôn chuyện đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận