Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 399: Tự tin không hiểu

Tết Nguyên Đán đang đến gần, tháng Chạp lại đón một trận tuyết rơi.
Bên ngoài cửa sổ, bông tuyết bay múa lất phất, chưa đầy nửa ngày, trời đất đã trở nên mênh mông, một màu trắng xóa. Còn những chiếc đèn lồng đỏ treo trên đường phố của bộ phận thị chính thì trở thành điểm xuyết cho trận tuyết lớn này, trông hết sức xinh đẹp.
Gần đây, Giang Cần luôn đi dạo cùng tiểu phú bà nên cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, vì vậy hắn quấn chăn định làm thêm một giấc ngủ nướng.
Nhưng còn chưa gặp được Chu Công, hắn đã bị ba mẹ lôi dậy để chuẩn bị tổng vệ sinh, đón Tết.
Công việc dọn dẹp phòng khách do Giang Cần phụ trách, còn việc dọn dẹp phòng ngủ và nhà vệ sinh thì do Giang Chính Hoành đảm nhận.
Bà Viên Hữu Cầm cũng có nhiệm vụ của riêng mình, đó chính là phụ trách chuẩn bị sủi cảo từ ngày 30 Tết đến mùng 2 Tết.
- Giang Cần, sau khi đi học lại, con mau tìm cho mẹ một cô con dâu đi, vậy mẹ cũng khỏi phải một mình gói sủi cảo đến tối.
- Phí công như vậy làm gì, như vậy đi, vậy sau này con thắt chặt lưng quần, ăn ít đi hai bát.
Đầu óc Giang Cần linh hoạt vô cùng.
Viên Hữu Cầm tức giận vung chày cán bột:
- Tốt nhất là con đừng ăn một bát nào hết!
- Sao nói một hồi lại còn tức giận thế? Con mới mười tám tuổi, có phải mẹ thúc giục hơi sớm rồi không?
- Mẹ không quan tâm, mẹ chỉ muốn con dâu. Con nhìn xem xem, hàng năm cứ Tết đến là mẹ con phải một mình chuẩn bị sủi cảo cho cả nhà, ít nhất cũng phải ăn đủ ba ngày, con nghĩ công việc này nhẹ nhàng lắm sao?
Ở Tế Châu có một phong tục là từ ngày 30 Tết đến mùng 3 Tết không được động dao, trong ba ngày này, sủi cảo vừa là món chính vừa là món phụ, có thể nói là rất quan trọng.
Trong trường hợp gia đình đông người, chỉ làm sủi cảo thôi cũng phải mất cả ngày.
Bà Viên Hữu Cầm năm nào cũng phải gói sủi cảo đến tay mỏi nhừ, trong lúc này càng muốn có con dâu.
Trước đây lúc Giang Cần còn học trung học, ý nghĩ này không thực tế, nhưng hiện tại đã lên đại học rồi, bà lại càng muốn có người làm sủi cảo cùng bà. Cho dù không biết gói cũng được, chỉ cần ngồi nói chuyện với bà là vui rồi.
Giang Cần bĩu môi, chăm chú làm việc, lau sàn nhà sạch bóng, nhưng sống chết không nói tiếp, kẻo lại dẫn lửa thiêu thân.
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, là hàng xóm đối diện đến chơi, còn ôm một đứa bé bụ bẫm, mặt mày hớn hở.
- U, Hữu Cầm, đang làm sủi cảo một mình à?
- Chị Lý, sao chị lại tới đây?
- Cháu trai ở nhà khóc nhè, không có cách nào, đành phải bế ra ngoài đi dạo một vòng, gặp người là vui liền, nhìn này, nước miếng chảy cả ra mép rồi.
Trong miệng Lý đại nương hô "Úc a a", chọc đứa bé trong lòng cho nó cười không ngớt, nước miếng từ khóe miệng chảy ra.
Thấy cảnh này, tâm tình Viên Hữu Cầm rất phức tạp, kèm theo đó là trừng mắt nhìn Giang Cần vài lần.
Giang Cần hiểu ngay, nghĩ bụng chẳng trách mẹ lại nhắc đến con dâu con dâu suốt ngày, thì ra mầm tai họa nằm ngay tại nhà đối diện.
Cũng đúng, với tính khí của mẹ, ngày ngày bị hàng xóm khoe khoang như vậy thì chắc chắn sẽ bụng tích oán khí, bằng không, bà cũng không bắt đầu thúc giục hắn tìm bạn gái từ năm nhất đại học.
- Giang Cần, Tết mà không dẫn bạn gái về nhà à?
- Không có a bác, miệng cháu không dẻo, tìm không thấy.
Giang Cần vẻ mặt khiêm tốn.
Lý đại nương bĩu môi:
- Cháu thử nói xem, ra ngoài đi học mà không dẫn theo một người vợ về, đến Tết chỉ có một mình mẹ cháu gói làm sủi cảo, phải mệt mỏi lắm.
- Nhưng cháu cảm thấy mẹ cháu vất vả một năm là không dễ dàng rồi, cho bà ấy có một cái Tết yên ổn cũng không tồi, lỡ dẫn về một người khiến bà ấy bực chết thì thà không dẫn, bác nói có đúng không?
Người dân trong tòa nhà của Giang Kiến đều biết, nhà đối diện chị Lý và con dâu không hợp nhau, cả ngày đánh nhau, chuyện nhỏ nhặt cũng cãi cả đêm.
Nhưng bởi vì vừa có cháu trai, chị Lý lại không dám nói gì, nửa cuối năm nay nghẹn một bụng tức giận, thiếu chút nữa nghẹn thành bệnh.
Những lời của Giang Cần, thật sự là đâm thẳng vào tim.
Vì thế Lý đại nương không ở lại lâu, bèn cười gượng rồi rời đi, chỉ để lại Giang Cần cả đời không yếu thế, mặt mày hớn hở.
- Con dâu nhà Lý đại nương thật ra là một nhân vật lợi hại, văn vở mắng người không hề trùng lặp, về sau con nhất định phải tìm một người ngoan ngoãn một chút, mẹ con không giỏi cãi nhau.
Sau khi đóng kỹ cửa phòng lại, Viên Hữu Cầm nhịn không được nói một câu:
- Không có con dâu thì sẽ không cãi nhau, mọi vấn đề phải giải quyết từ gốc rễ!
Giang Cần cầm cây lau nhà trong tay nói.
- Giang Cần, con còn nói hươu nói vượn nữa thì cút ra đường ăn Tết đi.
Viên Hữu Cầm rất ghét có người nói những lời xúi quẩy vào dịp Tết.
- Yên tâm đi mẹ, chắc chắn sẽ không cãi nhau.
Giang Cần thuận miệng đáp một câu, không biết vì sao lại vô cùng tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận